Triệu Văn Thao đã sớm thương lượng cùng Chung Dụng, nghe thấy ý định đến đây của chị hai, nói chuyện cho có lệ một hồi, rồi quyết định mua.

Chị hai vô cùng vui vẻ, rốt cục cũng đã bán được cải trắng rồi!

Không nghĩ tới anh tư vốn không tranh đua gì cũng chạy lại đây hỏi, nói thẳng với Chung Dụng: "Tôi là anh tư của Triệu Văn Thao, tôi cũng trồng cải trắng, thuận tiện cũng bán cho cậu đi!"

Lời này làm chị hai nhìn với cặp mắt khác xưa, ai nói chú tư là ngốc, nhìn xem nhìn xem đây là lời của người ngốc nên nói à?

Tiếp theo những người khác trong thôn cũng đều đến hỏi bán chuyện cải trắng, dù sao chiếc xe tải lớn như vậy đậu ở đây cũng quá bắt mắt, muốn không nhìn thấy cũng không được.

Chung Dụng nghĩ đến lời dặn của Triệu Văn Thao, thật sự là bội phục cực kỳ, đây mới là thương nhân chứ.

Lúc mà đàm phán với Triệu Văn Thao, Triệu Văn Thao đã nói sẽ có tình huống như vậy, dặn anh ta ai tới bán cải trắng đều mua hết, Triệu Văn Thao tìm được nguồn tiêu thụ, qua tay có thể bán đi, còn có thể kiếm thêm chút tiền.

Triệu Văn Thao nói rằng nếu để tự hắn ra mặt, người trong cùng một thôn nên không thể đàm phán giá cả tốt được, nhưng Chung Dụng thì lại khác, là người ngoài nên đàm phán thế nào cũng được.

Cứ như vậy, nhân vật lớn như anh ba Triệu lại rất cô đơn tịch mịch!

"Này không phải rất tốt sao, chúng ta có thể bán được cải trắng của mình, bớt việc, bằng không nếu mà bán không được, lại bị người ta nói ra nói vào!" Chị ba thấy anh ba Triệu mất hứng thì nói.

Anh ba Triệu tức sắp chết rồi, rõ ràng tất cả người trong thôn đều nhờ anh ta bán, kết quả xe đến đây mua cải trắng liền bán cho người ta, những người này sao nói lời mà không chịu giữ lời hết vậy!

"Cô thì hiểu gì? Đây là vấn đề mặt mũi, không phải vấn đề cải trắng!" Anh ba Triệu thở phì phì nói.

"Hừ, còn vấn đề mặt mũi cơ đấy, bán cải trắng giùm cho người ta thì có quan hệ giì với lại mặt mũi của anh!" Chị ba cười nhạt, tiếp theo nói đến chuyện chính: “Cải trắng của chúng ta rốt cuộc anh định khi nào thì bán, đừng đến lúc đó bán không được rồi lại bị ngươi ta chế giễu!"

Anh ba Triệu nghe vậy cũng nóng nảy, cũng đúng, cứ mải lo cho người khác, cải trắng của nhà mình còn không chưa có thu hoạch đâu đó!

Cũng đành chịu đựng sự mất mát, anh ba Triệu cầm xẻng đi nhổ cải trắng, dành ra hai ngày trời, lại vận chuyển lên chợ bán, chỉ là trở về hỏi thăm về giá cả cái trắng mà người trong thôn bán thì lại phát hiện cải trắng của mình bán lỗ mất một xu!

"Lão Tam Triệu, anh buôn bán thế này là không ổn rồi, lỗ mất một xu!" Lão Tam nhà họ Vương trêu chọc nói.

Anh ba Triệu buồn bực đến muốn hộc máu, thật muốn cho lão Tam Vương này một bạt tai, vì sao lại nói buôn bán không ổn chyws, ông đây tình nguyện bán lỗ, coi như cứu trợ người ta đi, không được à!

"Giá trên chợ như vậy, cũng không thể đi đòi cải trắng về nữa." Anh ba Triệu làm bộ như bình tĩnh ôn hòa nói: "Bán lỗ thì bán lỗ thôi, cũng không phải là chuyện to tát gì lắm."

Lão Tam nhà họ Vương vui vẻ: "Cừ thật, thật sự là tài đại khí thô (ý chỉ giàu có), một xu cũng chướng mắt! Tối nói này, sao anh không bán cho xe tải lớn ấy, người ta đến tận bờ ruộng thu cải trắng, còn anh lại phải mất công chuyển lên chợ."

"Tôi còn bận bẻ ngô nữa, chờ đến khi tôi biết thì xe tải chở hàng cũng đã đi rồi." Anh ba Triệu lắc đầu nói: "Hơn mười mấy mẫu ngô, so với cải trắng thì quan trọng hơn nhiều. Được rồi, tôi về nhà bận việc đã."

Anh ba Triệu đi rồi, để lại lão Tam nhà họ Vương trong lòng không rõ có tư vị gì, người ta trồng hơn mười mấy mẫu ngô, đích xác đáng giá hơn nhiều so với cải trắng.

Đừng nhìn phụ phẩm đắt hàng hơn lương thực, nhưng ở trong mắt nông dân, vẫn là lương thực chắc chắn nhất, mặc dù là tiền, cũng không thể so với lương thực, này cũng là do nỗi sợ từ nạn đói.

Anh ba Triệu thì lại không hề bình tĩnh như bề ngoài, trong lòng cũng đang tính toán, một cân cải trắng bán lỗ mất một xu, vậy thì mấy trăm cân cải trắng kia của anh ta thì cũng lỗ mất vài đồng tiền, tuy rằng tổn thất này vài đồng tiền không có gì ảnh hưởng với chất lượng cuộc sống hiện tại của anh ta, nhưng mà so với việc không tổn thất thì vẫn làm anh ta mất mát lắm.

Huống chi, đối với một người buôn bán, chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã.

Chị ba nghe anh ta than ngắn thở dài không yên, mặt cũng thật sự rất thối, vừa hỏi thì hóa ra là bán lỗ.

"Bán lỗ thì bán lỗ thôi, năm rồi không phải là không có cải trắng thu vào cũng có thể sống tốt sao? Không dưng kiếm được tiền anh còn ngại ít, thật sự là không biết điểm dừng!" Chị ba thật sự là hào phóng, không so đo khoản tiền này.

Anh ba Triệu suy nghĩ rồi nhìn vào vợ mình: "Đó là tiền từ trên trời rơi xuống? Này cũng số tiền vất vả có được! Dựa vào cái gì bọn họ có thể buôn bán lời, còn tôi thì lại bán lỗ!"

Chị ba không biết nên nói gì: "Tại sao lại đi so với người ta xem ai kiếm được tiền? Anh đang nghĩ cái gì không biết."

"Có nói thì cô cũng không hiểu!" Anh ba Triệu tức giận nói.

"Vậy mà còn đi nói!" Chị ba cũng có chút tức giận.

Anh ba Triệu cảm thấy trong lòng rất không yên, còn có chút bực bội, nghĩ nghĩ, đứng lên tìm đến Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao đang ngồi ở cửa nhà cùng với Diệp Sở Sở ăn dưa hấu, đây là do nhà hắn trồng, vỏ mỏng, mọng nước lại ngọt, ăn cực kỳ ngon!

Con khỉ nhỏ cũng đứng đó tập trung ăn, Cẩu Cẩu với Miêu Miêu thì lại không ăn, xa xa đứng nhìn, rất là ai oán.

Hai bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bạch Dương cầm lấy một miếng vỏ dưa cũng ra sức cắn, miếng nhỏ thì cô sợ bé bị mắc họng, cố ý cho bé một miếng lớn, cắn đến nỗi trên quần áo tất cả đều là nước miếng, nhưng bé vẫn rất nghiêm túc mà gặm.

"Dưa hấu này thật tốt, đống hạt dưa hấu này để dành sang năm trồng ở trang trại thỏ đi." Triệu Văn Thao nói.

"Dưa hấu này ăn ngon, nhưng hạt lại nhiều." Diệp Sở Sở sợ đỡ con trai nhặt lấy còn cố ý cầm cái bát nhả hạt vào đó.

Triệu Văn Thao nói: "Hạt dưa hấu cũng có thể bán lấy tiền, anh thấy người thành phố còn có bán, giá cũng tốt, đến lúc đó bán đi."

Hai người đang nói, Đại Hắc Tiểu Hắc đang nằm bỗng đứng lên, Diệp Sở Sở vừa thấy là anh ba Triệu đang tới, đang la hai con chó nhỏ.

"Anh ba đến đấy à!" Diệp Sở Sở lau tay, cầm một chiếc ghế nhỏ lại đây.

"Anh ba ăn dưa hấu!" Triệu Văn Thao hô.

Anh ba Triệu lại đây ngồi, nhìn thấy dưa hấu nói: "Đây là chú mua hả?"

"Không phải, trong nhà trồng." Diệp Sở Sở cười nói.

"Trồng ngay trong sân này? Sao tôi lại không thấy." Anh ba Triệu cầm lấy một miếng dưa hấu ăn thử, ừm, thực ngọt!

"Ai cũng nói khí hậu Đông Lương không tốt lắm, ban đầu cũng không nghĩ tới có thể trồng được, không nghĩ tới ra quả lại rất được." Triệu Văn Thao nói.

Tiểu Bạch Dương nhìn thấy anh ba Triệu gặm dưa hấu, cũng muốn gặm vỏ dưa tiếp.

Diệp Sở Sở cảm thấy được bé đã gặm nhiều, lại sợ ăn nhiều thì bụng dạ không tốt, dù sao dưa hấu là tính hàn, liền đến đón ôm Tiểu Bạch Dương đi vào trong phòng.

Tiểu Bạch Dương không vui, quẫy đạp hai chân không muốn đi, nhưng vẫn bị cưỡng chế mang đi.

Anh ba Triệu thấy cười nói: "Đứa nhỏ này tính tình cũng không vừa đâu!"

"Đúng vậy đó, gì cũng phải đúng ý nói!" Triệu Văn Thao nói: "Anh thu xếp công việc xong hết rồi?"

"Nào có!" Anh ba Triệu nói: "Năm nay trồng nhiều ngô, không có nhanh như vậy, chú thì sao? Bẻ ngô rồi à?"

"Hôm sau mới bẻ, em không trồng nhiều như anh." Triệu Văn Thao cắn xong miếng dưa hấu cuối cùng, ợ lên một cái: "Đã trễ thế này anh tới có việc gì à?"

Anh ba Triệu cũng cắn xong miếng dưa hấu, lại cầm lấy thêm một miếng nói: "Thực ra thì cũng không có chuyện gì lắm, chỉ là tìm chú trò chuyện."

Triệu Văn Thao có chút phức tạp, tính ra, trong đám anh em thì quan hệ giữa hai người họ là kém nhất, trước kia hai bên nhìn nhau không vừa mắt, ai có thể nghĩ đến có một ngày, người anh này của hắn còn có thể cố ý đến tìm hắn trò chuyện? Càng không nghĩ tới bọn họ sẽ lui tới nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play