Chị hai Triệu chê anh hai không còn chỗ nào tốt, dựa đó để thể hiện cuộc sống của mình gian nan bi thảm cỡ nào, khiến Diệp Sở Sở thuyết phục Triệu Văn Thao hỗ trợ.
Trong lòng chị ta biết, trong lòng chú sáu Triệu Văn Thao đối với người chị dâu là chị ta rất có ý kiến, đại khái là trước đó bắt đầu từ trận cãi nhau từ trước khi chia nhà, nhiều ta nhớ lại chị ta cũng rất hối hận, nhưng khi đó ai biết chú sáu có thể có ngày hôm nay? Nếu biết thì đánh chết chị ta cũng sẽ không làm ầm ĩ như vậy, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
Diệp Sở Sở hiểu được nhưng không nói toạc ra, chỉ là an ủi chị hai Triệu mấy câu rồi chậm rãi chuyển sang đề tài thoải mái hơn, tỷ như chuyện Tiểu Bạch Dương hàng ngày thế nào, khiến chị hai Triệu cười ha ha không ngừng.
Buổi chiều này ngồi trong khoảng sân này, Chị hai hiếm khi quên đi sự mệt mỏi của vụ thu hoạch mùa thu, thoải mái tự tại một hồi.
Chị hai Triệu không ngồi quá lâu liền đứng dậy rời đi, dù sao dưới ruộng còn có một đống công việc cần làm.
Diệp Sở Sở tiễn chị haI, cô đứng ở cửa lớn nhìn ra xa xa, trên cánh đồng khắp nơi đều là người, họ không phải đang bận rộn thu hoạch bắp cải, chính là bẻ ngô, tựa hồ chỉ có mình nhàn rỗi, điều này làm cho cô sững người một hồi lâu mới trở về phòng.
Tiểu Bạch Dương còn đang ngủ, Diệp Sở Sở lấy ra một ít bản vẽ thiết kế chưa hoàn thành, suy nghĩ một lát, cầm bút vẽ lên làm việc.
Chạng vạng, Triệu Văn Thao lái xe trở về, đầu tiên là rửa mặt một phen, lúc này mới vào phòng, nhóc khỉ nhanh nhẹn chạy ra đón, kêu lên một tràng, Triệu Văn Thao dùng ngón tay chọc chọc đầu nó, đến lúc con khỉ nhỏ này muốn muốn kháng nghị liền chạy đi trêu chọc con trai.
“Tiểu Bạch Dương, xem cha là ai nào?” Triệu Văn Thao làm mặt quỷ với con trai.
Tiểu Bạch Dương ngủ cả buổi chiều, tinh thần rất sung túc, nhìn thấy ba liền mở tay ra đòi ôm.
Triệu Văn Thao từ trong lòng vợ ôm lấy con trai, giơ cao lên vài cái, Tiểu Bạch Dương cực kỳ phấn khích.
Diệp Sở Sở đứng dậy dọn đồ ăn, tiện, nói: "Em thấy mọi người trong thôn đều bẻ ngô, chúng ta cũng nên đi bẻ ngô chứ?"
"Cha mới đi xem rồi, nói là chờ thêm hai ngày cũng được, để nó lớn hơn nữa." Triệu Văn Thao vừa trêu chọc con trai vừa nói.
"Còn bắp cải thì sao?" Diệp Sở Sở bưng cơm hỏi.
"Bắp cải ngày kia thu hoạch, tôi nói với bọn họ là được rồi, trực tiếp đánh xe đến kéo đi." Triệu Văn Thao ngồi xuống bàn, nói với con trai: "Tiểu Bạch Dương, xem mẹ làm món gì ngon nào?"
Tiểu Bạch Dương nhìn bát đĩa trên bàn muốn nhào lên, Triệu Văn Thao ôm eo cu cậu không cho cậu phá hoại, nhóc con liền dùng sức đạp chân, hai bàn tay nhỏ bé cũng nắm lấy cạnh bàn dùng sức.
“Vợ xem, tên nhóc này khỏe ghê nhỉ!” Triệu Văn Thao kinh ngạc nói.
Diệp Sở Sở dọn mâm xong, ngồi xuống đối diện hắn nói: "Chứ sao, đứa nhỏ này sức lực ghê lắm, còn xách được cả cái ấm trà lên cơ mà, còn là dùng một tay xách."
“Con trai cha giỏi quá đi mất, khỏe mạnh ghê đó, sau này xem ai không vừa mắt thì đấm luôn!” Triệu Văn Thao hôn Tiểu Bạch Dương.
Tiểu Bạch Dương lại rất ghét bỏ, quyết tâm dùng sức nhào lên bàn.
"Có ai dạy con trai như vậy không?" Diệp Sở Sở nói: "Đến lúc đó đánh người xem anh xử lí như thế nào!"
"Sợ cái gì, khi còn bé anh cũng đánh người đầy ra đó, không phải cũng đã trưởng thành sao? Sợ cái gì, nên đánh thì cứ đánh! "Triệu Văn Thao chính là kiểu người thích nói chuyện bằng nắm đấm đó.
Diệp Sở Sở mặc kệ hắn, cầm lấy một cái bát nhựa tí xíu nhét cho Tiểu Bạch Dương, hai bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bạch Dương nắm chặt cạnh bát, đưa lên mặt nghiên cứu thật kỹ.
"Anh bán bắp cải rồi?" Diệp Sở Sở chuyển đề tài.
Triệu Văn Thao đặt con trai ngồi vào lòng mình: "Bán rồi, đều là khách hàng cũ trước kia, Chung Dụng muốn hơn phân nửa, còn lại thì của nhà mình. Bán nửa cân bốn xu, bọn họ mất tiền xe với công thợ, anh nghĩ cũng được, anh cũng không có thời gian mà nhổ rồi lựa rau. Ngô anh cũng bán được một nửa rồi, thôn Thái Bình bên kia có nuôi cừu, bọn họ muốn lưu trữ cho mùa đông, lấy cả ngô bắp lấy cả gốc luôn, anh bàn bạc xong xuôi hết với bọn họ rồi, bọn họ giúp chúng ta bẻ bắp ngô rồi dọn gốc với lá cây luôn, nói chung là làm sạch hết ruộng, giá cả tuy thấp, nhưng theo anh tính toán thì vẫn rất hiệu quả."
Triệu Văn Thao cảm thấy có lợi thì chắc chắn là lời, Diệp Sở Sở tin anh sẽ không ăn thiệt, chỉ cảm thấy ngô cất trữ làm làm thức ăn mùa đông mà đem bán thì cảm thấy có chút lãng phí.
"Ngô cất đi đến mùa xuân năm tới, giá sẽ cao hơn một chút, bây giờ bán trực tiếp thì hơi tiếc." Diệp Sở Sở thở dài nói, nhưng chồng cô bận rộn quá, Tiểu Bạch Dương lại phải cho bú, cô cũng không ra ruộng được.
Triệu Văn Thao nói: "Không có gì đáng tiếc, mùa xuân mới bán, hết một mùa đông ngô cũng mất nước giảm trọng lượng, hơn nữa, theo giá của những năm trước, giá bán mùa thu và mùa xuân trên thực tế cũng chỉ kém một vài phần, trên thực tế cũng không khác nhau là mấy. Huống chi còn có rơm ngô. Rơm ngô của chúng ta năm ngoái là đủ để làm chất đốt hết năm tới, thứ này để lại quá nhiều cũng mốc, bán thành tiền còn dùng cho việc khác."
Diệp Sở Sở ngẫm lại cũng đúng, dù sao bọn họ còn giữ lại một nửa ngô, cũng không cần mình vất vả tự bẻ.
"Vậy đến lúc đó có thể sai người đi trông một chút, đừng bẻ sót, trở về chúng ta còn phải tốn sức làm lại lần hai." Diệp Sở Sở nói.
"Yên tâm đi vợ, đến lúc đó tôi bảo đám Thôi Đại giám sát, nếu không bẻ sạch thì anh không bán cho bọn họ."
"Không phải bọn họ thu hoạch số ngô họ mua trước sao?" Diệp Sở Sở kinh ngạc nói.
"Nào có, anh nói với bọn họ, trước tiên xử lí chỗ ngô của nhà mình trước, sau đó mới đến số của bọn họ." Triệu Văn Thao đắc ý nói: "Anh còn đòi tiền cọc đó."
Diệp Sở Sở nhìn dáng vẻ đắc ý của chồng thì vừa tức giận vừa buồn cười: "Bọn họ đồng ý với anh luôn, tại sao vậy?"
Triệu Văn Thao cười nói: "Mùa thu mà có nhà chịu bán ngô, còn bán chung cả rơm rạ thì chỉ có duy nhất nhà của chúng ta, bọn họ nuôi một trăm con cừu, không đồng ý làm sao được?"
"Chủ yếu là anh ra giá rẻ thôi." Diệp Sở Sở nói đúng điểm mấu chốt.
Triệu Văn Thao hắc hắc nói: "Chắc chắn bọn họ không mua được chỗ nào có cái giá rẻ hơn, nhưng mua bán sao, đôi bên cùng có lợi, không có gì rẻ hay không rẻ, bọn họ cảm thấy mình được lời, anh thì cảm thấy rất hiệu quả, vậy là hoàn mỹ."
Hiện tại người nông thôn còn chưa có khái niệm về lao động và thời gian là tiền bạc, căn bản không ý thức được sức lao động của mình không thể miễn phí, chứ đừng nói đến thời gian, Triệu Văn Thao nhìn thấy điểm này mới bàn chuyện làm ăn cùng nhà đó.
Đương nhiên, nếu không có khả năng buôn bán, mà bản thân có một lượng lớn thời gian, thân thể khỏe mạnh mà còn làm như vậy thì đó chính là ngu ngốc.
Triệu Văn Thao có phương pháp buôn bán của mình, bây giờ là mùa thu, chính là thời cơ tốt để thu mua rau dưa lương thực mùa thu, tốn công sức thời gian đi bẻ ngô thì thật không đáng giá.
"Sáu anh em nhà đó đều là người giỏi giang, đến bẻ ngô cho chúng ta, năm mẫu đất đấy không đến một ngày là có thể bẻ xong, tính cả xử lí rơm rạ gốc ngô rồi đó, bọn họ cũng cảm thấy có giá trị." Triệu Văn Thao nói: "Hiện tại lương thực phải bán cho trạm lương thực theo lượng yêu cầu, bán hết còn lại nhà mình ăn, có giữ lại thêm cũng vẫn thế thôi, không kiếm được bằng bán bắp cải."
Trải qua trận thiên tai mấy năm trước, nhu cầu quốc gia đối với lương thực rất lớn, hơn nữa thị trường lương thực cũng không hoạt động sôi nổi như mười mấy năm sau, cho nên lợi nhuận không nhiều, rau quả và các loại thực phẩm phụ không giống nhau, đây đều là hàng khan hiếm, lợi nhuận rất lớn, chẳng những Triệu Văn Thao chú ý đến điểm này, mà nhà nuôi cừu cũng biết chuyện đó nên mới làm như vậy.
Huống chi, giá lương thực thì quốc gia cũng sẽ khống chế, sẽ không cao quá mức cho phép.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT