Triệu Văn Thao thở dài nói: “Xem ra những gì chúng ta không hiểu còn rất nhiều!”

Diệp Sở Sở nghe thấy chồng cảm khái thì lại nói: “Không phải điều chúng ta không biết rất nhiều mà là tất cả mọi người đều có rất nhiều chuyện không hiểu được, cho dù là như chị ba cũng có thứ không hiểu đó.”

Triệu Văn Thao nói: “Nhưng chí ít thì thứ chị ấy hiểu được anh cũng nên hiểu.”

Đây mới là nỗi thất bại lớn nhất của hắn, ở trong lòng hắn tuyệt đối không thừa nhận mình không bằng sinh viên.

Diệp Sở Sở nhìn ra suy nghĩ kiêu ngạo của chống thì nở nụ cười: “Việc này thì có là gì, không hiểu thì đi học là sẽ hiểu thôi.”

Suy cho cùng thì Triệu Văn Thao không có cái tính tự thấy xót xa, lên cơn một lúc thì lại khôi phục như bình thường, ôm lấy Tiểu Bạch Dương rồi nâng lên thật cao. Tiểu Bạch Dương phấn khích, không ngừng lắc lắc cánh tay nhỏ.

Chuyện Tiểu Mã đến thủ đô vẫn có chút trắc trở, đúng như Triệu Văn Thao nghĩ ông già bà cả rất đối chọi đối với thành phố lớn nhưng không chịu được Tiểu Mã cứ nhất định đòi đi nên cuối cùng vẫn đồng ý.

Lấy một cái túi tốt nhất trong nhà ra, sắp xếp vào đó mấy bộ quần áo tốt nhất và giày mới làm. Lúc đầu muốn luộc mấy quả trứng gà nhưng giờ thời tiết vẫn còn nóng, sợ hỏng mất nên không luộc nữa. Cứ thế Tiểu Mã mang theo một cái túi rồi ngồi xe Triệu Văn Thao đi vào trong thành phố, lại từ trong thành phố ngồi xe lửa đi đến thủ đô.

Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Mã vào thành phố nhưng chắc chắn là lần đầu tiên ngồi xe lửa, cũng là lần đầu tiên đến thủ đô, cậu ta hưng phấn cả một đêm không ngủ, ngồi trên ghế ngồi cứng ngó đông ngó tây.

Lúc này xe đi đến thủ đô một ngày chỉ có một chuyến, cũng không chen chúc, tuy nói là ghế ngồi cứng nhưng bởi vì ngồi không vừa lòng thì có thể nằm xuống ngủ. Song Tiểu Mã không nằm xuống mà dựa lưng vào thùng xe ngồi ở đó, chân dài nên không biết để đâu, gập lại một cách đáng thương, hai tay khoanh trước ngực, vừa hay nhìn thấy hết hành khách đối diện.

Có người đang ăn trứng trà, cậu ta lại nhớ tới chuyện mình đi vào trong thành phố mua trứng trà, bị người ta cướp mất thì không nói, còn bị đánh cho một trận, đến nay vẫn chẳng hiểu tại sao.

Có người đang ăn đồ hộp, cậu ta bèn nhớ tới đợt năm mới trong nhà mua lọ sơn trà, mỗi người chỉ được chia một quả sơn trà, mỗi người cũng chỉ được uống một hớp nước bên trong. Ngọt lịm, còn hơi sền sệt, uống xong thì không nhịn được liếm môi hết lần này đến lần khác.

Oa, có người đang ăn cơm từ gạo nữa!

Tiểu Mã không nhịn được mà nuốt một cái, cậu ta chỉ từng nhìn thấy người khác ăn cơm chứ mình thì chưa ăn bao giờ. Hắn toàn ăn cơm nấu từ gạo kê, kiều mạch, một năm ăn bột mì một lần nhưng cơm nấu từ gạo thì vĩnh viễn chỉ dừng lại ở trong tưởng tượng, không biết đó là mùi vị gì.

Cơm tẻ trắng bóng, nhìn qua đã óng ánh trong suốt thì khi ăn nhất định là rất thơm nhỉ?

Tiểu Mã điều động vô số tế bào tưởng tượng nhưng vẫn không tưởng tượng ra.

Trong túi cậu ta nhét một trăm đồng tiền, cha mẹ cho mười đồng tiền, chị gái anh rể cho tám mươi lăm đồng. Năm đồng còn lại là Triệu Văn Thao cho, nói đây là tiền công của cậu ta, mặc dù không đủ một tháng nhưng cậu rời nhà xa như vậy thì phải mang thêm một ít tiền, ở nhà tiết kiệm thì tiết kiệm chứ ra đường ắt phải dắt vài đồng.

Nếu như là trước đây thì cậu ta đã lấy số tiền này ra mua cơm từ gạo lâu rồi, nhưng bây giờ đã trải qua nhiều lần bị đả kích vì thất bại như vậy rồi, cậu ta không dám nữa. Đang đi đến thủ đô đấy, còn không biết đi như thế nào cho nên cậu ta không nỡ tiêu, cũng không dám tiêu.

Chờ mình kiếm được tiền rồi, mình nhất định sẽ mua một chậu cơm từ gạo, ăn cho no nê! Mua thêm một thùng đồ hộp lớn nữa!

Mình nhất định sẽ có tiền, Tiểu Mã liếm môi nghĩ.

Đầu hôm trông người ta ăn uống, sau nửa đêm trông người ta ngã trái ngã phải mà ngủ, cứ như vậy Tiểu Mã cả một đêm không chợp mắt.

Chạng vạng ngày hôm sau, xe lửa chậm rì rì mới dừng ở nhà ga của thủ đô. Tinh thần của Tiểu Mã vẫn phấn khởi, mang cái túi theo hành khách xuống xe lửa, trông tấm biển trên đó viết trạm tây của thủ đô rồi dùng sức bước lên mặt đất, một loại cảm giác nói không nên lời xông tới. Mình đã đặt chân lên đất thủ đô rồi!

Cậu ta xốc cái túi lên vác trên vai, theo những người khác đi ra khỏi sân ga, tìm người đứng đón. Triệu Văn Thao nói người đón cậu ta sẽ giơ tấm biển, phía trên là tên của cậu ta.

Tìm một vòng cuối cùng cũng nhìn thấy tấm biển, nhưng mặt trên chỉ đơn giản viết hai chữ: Tiểu Mã chứ không phải Mã Quốc Vĩ.

Tiểu Mã không có tâm trạng xoi mói, nhanh chóng sải bước đi qua, nhìn thấy người dưới tấm biển. Ô, ngoại hình người này cũng không tệ!

Có lẽ là vì dáng vẻ của mình nên mới tới được thủ đô nên khiến người đã sống gần hai mươi năm như cậu ta đột nhiên chú trọng đến ngoại hình, bất kể nhìn ai cũng sẽ đánh giá xem ngoại hình đối phương đẹp đẽ hay là xấu xí theo bản năng.

Người đón cậu ta chính là Diệp Minh Bắc, lúc này đang mặc quần dài, áo sơ mi dài tay, xắn tay áo còn quấn ở chỗ eo.

Trải qua thời gian dài thanh tẩy ở thành phố như vậy nên khí chất của Diệp Minh Bắc đã mang xu hướng của người thành phố rồi, hơn nữa ngoại hình anh ta cũng không xấu, người cao cao, gầy gầy, đứng ở đó cũng rất bắt mắt.

“Tiểu Mã của Kháo Sơn Đồn đúng không?” Diệp Minh Bắc nhìn dáng vẻ của Tiểu Mã và hỏi.

Tiểu Mã liên tục gật đầu: “Em là Tiểu Mã, nhưng em không ở trong thôn Kháo Sơn Đồn. Chị của em đến Kháo Sơn Đồn, em là người Hạ Điếm.”

Diệp Minh Bắc biết thôn Hạ Điếm này rất nghèo, được rồi, thôn của anh ta cũng rất nghèo.

“Triệu Văn Thao gọi cậu tới đúng không?” Diệp Minh Bắc tiếp tục xác nhận.

“Đúng đúng, chính là anh Triệu gọi em tới ạ!”

“Vậy thì đúng rồi, tôi tên Diệp Minh Bắc, tới để đón cậu.” Diệp Minh Bắc cười nói, ném chiếc biển được làm tạm thời vào trong thùng rác.

Tiểu Mã thân thiết nói: “Anh Diệp, em gọi anh như vậy có được không ạ?”

“Được chứ. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.”

“Vâng vâng, em đã hơn một ngày chưa ăn cơm rồi!”

Không nói ăn còn may, vừa nói đến ăn Tiểu Mã mới cảm thấy đói.

Diệp Minh Bắc kinh ngạc: “Sao cậu không ăn cơm?”

“Em ở trên xe cũng không có cảm giác đói, hơn nữa thứ gì ở trên xe cũng rất đắt.” Tiểu Mã ngượng ngùng nói.

Diệp Minh Bắc nghĩ thầm, người này chẳng giống như Triệu Văn Thao nói gì cả.

Lâu như vậy rồi mà người ta vẫn chưa ăn cơm, Diệp Minh Bắc cũng không tiện đi quá xa, bèn tìm một quán mỳ thực dụng, gọi mấy bát mì sốt đặc.

Tiểu Mã đúng là đói bụng rồi, một hơi làm hết bốn tô mì lớn. Diệp Minh Bắc không dám để cậu ta ăn nữa, tránh bị bội thực.

Ăn cơm xong thì ngồi xe buýt về tới hãng may quần áo, Chu Mẫn tạm thời ngăn cách ra cho Tiểu Mã một căn phòng nhỏ ở đó.

Trước khi kiếm được tiền, Chu Mẫn sẽ không cung cấp điều kiện quá tốt, dù sao năm đó chị ta cũng chỉ được như thế, dựa vào đâu mà Tiểu Mã lại được đối đãi đặc biệt.

Tiểu Mã nhìn thấy thế thì có chút thất vọng, một gian phòng nhỏ lớn bằng bàn tay, một cái cửa sổ nhỏ, nền thì là xi măng, đặt một cái giường một người ngủ, một bàn một ghế, còn có một ngăn tủ đơn sơ nói là để quần áo, còn lại thì chẳng có gì khác.

“Ở đây buổi trưa buổi tối có người làm cơm, ở ngay gian nhà phía đông của sân kia, cậu cứ đi ăn là được. Sáng sớm thì không cung cấp cơm, cậu ra ngoài mua một ít cơm sáng nhé, không đắt đâu, mỗi tháng trợ cấp hai mươi đồng cho cậu. Đi nhà xí thì phải ra bên ngoài viện, đi ra phía tây hai trăm mét thì sẽ thấy có nhà vệ sinh công cộng.” Diệp Minh Bắc nói rồi đưa chìa khoá phòng cho cậu ta.

“Cậu cứ ngủ một giấc thật ngon trước đã, đợi ngày mai hãy làm việc.” Diệp Minh Bắc đơn giản nói vài câu rồi đi làm việc.

Tiểu Mã càng thất vọng hơn nữa, họ đối đãi với cậu ta không nhiệt tình gì cả, chí ít thì không giống với kỳ vọng của cậu ta.

Ấn xuống giường, được rải rất dày, chăn cũng rất dày, giờ đã sắp đến mùa thu, sáng sớm và tối sẽ khá mát mẻ thì không nói nhưng ban đêm vẫn lạnh, ngủ trên cái giường này, cũng không phải là giường lò mà trải quá ít thì sẽ lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play