Tổng cộng là hơn chín trăm tám mươi hai tệ và bảy xu, số lẻ thì không chia được rồi, gạt ra thôi, chỉ tính chín trăm tám mươi hai tệ còn lại.

Ba Triệu mẹ Triệu đương nhiên là muốn giữ lại tiền dưỡng lão, hai vợ chồng già muốn hai trăm tám mươi hai tệ, bà nói: “Về sau cha mẹ sẽ sống cùng nhà anh chị hai, nhưng mà bây giờ cha mẹ vẫn chưa muốn ở. Vợ chồng già cha mẹ vẫn tự lo được, nên cha mẹ chia cho cha mẹ trước, hai trăm tám mươi hai tệ này là cha mẹ để lại dùng, còn lại bảy trăm tệ là chia đều cho bốn nhà các con.”

Anh hai sốt ruột nói: “Cha, mẹ, hai người không ở cùng nhà con sao?”.

Anh ta chính là con trai trưởng, nếu cha mẹ không ở cùng anh ta thì vậy chẳng phải anh ta sẽ bị người trong thôn đàm tiếu sao?

Mẹ Triệu xua tay nói: “Tạm không nói tới ở cùng mấy con. Bây giờ đã có nhà đâu, không có nhà thì còn ở đâu đây? Với lại bây giờ cha với mẹ cũng chưa định ăn chung với mấy con, cha mẹ muốn tự nấu tự ăn.”

Nghe vậy anh hai mới thở phào.

Số tiền còn dư lại do tộc trưởng quyết, dưới sự chứng kiến của đại đội trưởng và thư kí đã chia đều rồi. Còn lại tổng cộng bảy trăm tệ, vừa khéo mỗi nhà một trăm bảy mươi lăm tệ.

Mẹ Triệu thản nhiên nói: “Phân chia như vậy các con có ý kiến gì không?”

Cả một gia đình lớn cứ thế tách ra, trong lòng mẹ Triệu cũng không dễ chịu là bao, chẳng qua đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, nên cũng không khó chấp nhận lắm.

Cả bốn nhà đương nhiên không có ý kiến.

Vì vậy mẹ Triệu liền chia tiền cho bọn họ, mỗi nhà một trăm bảy mươi lăm tệ, từng đồng từng phân tiền trong thời đại này, đương nhiên chính là một khoảng lớn, vẫn khiến cho người khác vui vẻ lắm.

Trên mặt chị hai không khống chế nổi ý cười, nhận tiền anh hai đưa cho chị ta. Từ nay về sau chị ta có thể là làm chủ nhà rồi!

Tuy chị ba không muốn ra riêng lắm, thế nhưng khi thu được một số tiền lớn thì vẫn rất vui mừng.

Trái lại là chị tư, tuy đã nhận tiền anh tư đưa cho, thế nhưng mặt mày cũng không quá vui mừng. Sau này nhà mình phải làm gì đây?

Trái lại là Triệu Văn Thao, biểu cảm không hiện rõ lắm, nhếch miệng nhận tiền từ trong tay mẹ.

Mẹ Triệu oán trách nói: "Ở riêng rồi, con là chủ một gia đình rồi. Phải chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi vợ biết chưa!”

Triệu Văn Thao cười nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm bên cạnh cha là được rồi, sao con có thể để vợ đói bụng được? Chờ khi nào con xây nhà xong rồi, đến lúc đó cha mẹ qua chỗ con ở đi, không cần ở nhà anh hai, ở nhà con cũng giống vậy thôi!”

Lời này vừa nói, khóe miệng anh hai cũng giật giật.

Anh ba bĩu môi, trong đám anh em biết nói chuyện nhất chính là em sáu, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ được anh hai nghiêng theo ẻm!

Lại còn nhà gạch, thật sự là một vị xem xây nhà gạch đơn giản giống như ăn cơm!

Tộc trưởng và đại dội trưởng cùng thư kí chỉ cười ha ha. Tuy em sáu này nói chuyện không đâu, nhưng đúng là dễ nghe thật.

Ít nhất là hắn sẽ không ruồng bỏ cha mẹ mình, không phải sao?

Đương nhiên là cha Triệu mẹ Triệu vui mừng rồi, họ cũng thấy anh ba buồn bực nhưng nghĩ đến bây giờ tách riêng rồi, tâm trạng của nó rồi sẽ vui lên, vợ chồng hai người cũng sẽ không kém bọn nó!

Diệp Sở Sở nhận tiền từ trong tay Văn Thao nhà cô, trên mặt cũng mang theo vui vẻ. Bởi vì có số tiền kia rồi thì sau này Văn Thao nhà cô muốn làm chuyện gì cũng có thể bắt đầu làm. Tiền vốn này nếu để làm chút mua bán nhỏ nhất định cũng đã đủ rồi đấy.

Sau khi chia tiền xong, kế tiếp chính là chia lương thực, phân lương thực đơn giản hơn nhiều. Khác với chia tiền, lương thực là dựa vào nhân khẩu mà chia đấy.

Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở chỉ có hai vợ chồng, đương nhiên lương thực được chia cũng không nhiều, vợ chồng họ được chia ba trăm sáu mươi cân. Dựa vào lương thực ăn thì bấy nhiêu đây cũng đủ ăn đến thu hoạch vụ hè sang năm rồi.

Chỉ cần thắt lưng buộc bụng là đủ sống.

Mùa đông không cần làm việc, nhà rất nhiều người cũng không dám ăn no, ăn no ba bốn phần là coi như đủ, nếu không sang năm ăn cái gì?. Hơn nữa, đầu xuân sang năm còn có thời kì giáp hạt.

Sau khi chia lương thực xong, xem như đã xong việc. Cha Triệu đã viết điều khoản phân chia trước sự chứng kiến ​​của tộc trưởng và đại đội trưởng và thư kí, sau đó để cho họ ký vào, vậy là coi như xong.

Đương nhiên, bát đũa hay cái gì trong nhà cũng phân chia qua quýt, những cái này không có gì quý nên phân chia rất dễ dàng. Còn lại là trứng gà và con gà trong nhà mà thôi, trứng gà thì anh hai giữ lại cho mình ăn, còn gà thì muốn chia.

Trong nhà nuôi không bao nhiêu, chỉ có tám con. Cha mẹ Triệu giữ một con, còn lại sáu con thì chia cho anh em bọn họ.

Sáu con gà thì chắc chắn không chia đều được nên buộc phải mua bằng tiền và chia theo cân. Chẳng hạn như Triệu Vân Thao muốn hai con gà, thì bỏ ra hai tệ, còn chị hai vì có nhiều con nên cũng muốn một con, vì vậy cũng bỏ ra hai tệ. Số tiền này chia đều cho chị ba và chị tư.

Chia xong, tộc trưởng và đại đội trưởng cũng đi về, dù sao cũng là ở riêng bình thường thôi, không có mâu thuẫn gì, cũng không tốn sức.

Anh em, chị em dâu nhà họ Triệu cũng mạnh ai người nấy về phòng kiếm chỗ giấu tiền.

Triệu Văn Thao và Diệp Sở Sở cũng ở trong phòng đếm tiền. Hôm nay được chia một trăm bảy mươi lăm, cộng thêm lúc trước bán hoa sâm núi còn thừa hơn hai mươi tệ, nhà bọn họ tích góp được chừng hai trăm tệ rồi.

Triệu Văn Thao rất vui vẻ, nói: “Nhiều tiền quá!”.

Còn Diệp Sở Sở thì ngược lại, không mấy vui vẻ, đáp: “Số này cũng không đủ lớn để tiêu.”

Bởi vì Văn Thao nhà cô còn muốn mua xe đạp nên phải tốn hơn một trăm tệ, còn có việc buôn bán thì cũng phải có tiền vốn. Còn có nhiều vấn đề khác, ví dụ như nồi, bát, muỗng, đũa khi dọn ra bọn họ cũng muốn mua mới, nên đều cần tiền.

Triệu Văn Thao vội vàng an ủi: “Vợ, em yên tâm đi, đến lúc đó anh sẽ kiếm lại cho em.”

Cô đáp: “Ừ, em tin anh.”. Sau đó Diệp Sở Sở cười, cầm áo bắt đầu bông may.

Bây giờ nhàn nhã rồi, phải may áo bông cho ấm để dùng qua mùa đông, về phần chăn bông thì cũng không phải lo lắng, bởi vì đều loại dùng để kết hôn năm nay, tất cả đều là mới hết, rất ấm áp.

Cô có bốn cái chăn bông, nhà mẹ đẻ hồi môn hai cái, còn có hai người cô mỗi người cho một cái, sẽ không bị lạnh.

Triệu Văn Thao đương nhiên không thể để vợ hắn chịu thiệt thòi rồi, tiền đều dùng cho hắn, vợ hắn một xu tiền cũng cầm được, vậy sao được? Thế nên anh hỏi: “Vợ, em có muốn mua cái gì không?”

Diệp Sở Sở cũng không khách khí với anh, nói: “Có, sau này anh lên thành phố mua cho em đồ dưỡng da nhé.”

Ngày qua ngày càng ngày càng lạnh rồi, nhất là hôm nay rõ ràng đã lạnh hơn hôm qua không ít. Cô không muốn mặt mình bị gió làm làm hỏng nên nhất định phải dùng mặt nạ dưỡng da mới được.

Triệu Văn Thao cười, nói: “Được, chờ khi nào anh vào thành phố sẽ tới cửa hàng bách hóa mua cho em!”

Diệp Sở Sở vừa bắt đầu may áo bông vừa nói: "Tiền em lấy rồi, anh muốn dùng thì bảo em.”

Triệu Văn Thao cười tủm tỉm đồng ý, hỏi: "Vợ, trưa nay chúng ta ăn cái gì? Mẹ nói, về sau chúng ta phải tự mình làm cơm ăn rồi."

Diệp Sở Sở cười nói: “Ăn bánh màn thầu, đợi lát nữa em tới nhà bà cố nội Phương hỏi xem có trứng gà để đổi không.”

“Được, vậy anh sẽ nuôi hai con gà của chúng ta ở sân sau, không nuôi chung với mấy chị!” Triệu Văn Thao nói xong liền đi tìm cha hắn đòi lồng gà.

Trong tay cha Triệu có lồng gà vừa mới đan, cũng đưa cho anh luôn.

Triệu Văn Thao dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mấy chị dâu, chọn ra hai con gà mái có tinh thần bỏ vào lồng gà.

Mấy con gà mái khác thật ra cũng có tinh thần, nên không ai nói gì.

Hai con gà đã bị Triệu Văn Thao mang theo quay về sân sau.

Diệp Sở Sở canh cửa ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ Văn Thao nhà cô lẩm bà lẩm bẩm với con gà và con thỏ. Khóe miệng không nhịn được cong lên.

Tuy rằng khi đi tới một đất nước kỳ lạ này trong lòng cô cũng đầy bất an, nhưng nơi nào có hắn thì nơi đó là nhà, có hắn ở đó thì cô có thể yên tâm rồi. Hơn nữa hôm nay cũng ra riêng rồi, cuộc sống nhà mình chính là có hi vọng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play