Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng đã đổ mưa, vẫn còn đang lớn nên người làm cũng không có cách nào để ra đồng làm việc, mọi người đành phải chờ trong nhà. Song, dù ngồi chờ trong nhà thì cũng có việc để vừa làm vừa chờ, đàn ông thì đi tu bổ nông cụ, phụ nữ may vá, tóm lại chưa tới mức rảnh rỗi không có gì để làm.
Cuộc sống ở nông thôn cứ thế trôi qua, mọi người đã quen nên cũng không cảm thấy có gì. Họ vừa cầm sản phẩm đang làm dở vừa tụ họp cùng nhau tám chuyện, huống chi hồi tối còn xảy ra một chuyện nên càng thêm có chuyện để hàn huyên.
Lý Phân vào nhà chị hai Triệu, lấy đế giày và nói: “Tối hôm qua có chuyện gì thì phải, chó sủa cả một đêm!”
Chị hai nói: “Cũng không biết là chuyện gì nữa, chó nhà chị cũng sủa một đêm, anh hai em còn ra xem nữa kìa, nói là bắt bọn cờ bạc ấy.”
Lý Phân nói: “Ngay lúc bộn bề nhiều việc vậy mà còn có người chơi bài, dư thời gian quá hả?”
Chị hai nói: “Người đánh bạc còn quan tâm cuộc sống sao? Đừng nói cuộc sống, chỉ cần ngồi vào bàn đánh bạc thì mẹ ruột của ba cũng không biết!”
Lý Phân quyệt miệng, nói: “Thiệt tình, thôn chúng ta thì còn may chứ thôn Tây, ôi thôi, nghe nói có tới vài nhà đánh bạc lận.”
“Còn không phải là tại Mã Tiểu Lục hết sao, thằng nhóc đó nhất định không phải là con người, ngày nào nó cũng lôi kéo người ta đi đánh bạc, kiếm lời từ đó, thiếu đạo đức vô cùng, cũng không sợ gặp báo ứng!"
“Người không đàng hoàng còn quan tâm cái này?”
Đương lúc hai người đang nói, vợ Vương lão tam vác một giỏ rau hẹ, khoác cái bao gai đến.
Chị hai chào hỏi người mới đến: “Ơ, mưa lớn vầy mà, chị làm gì thế?”
Vợ Vương lão tam treo bao gai lên tường, vào nhà nói: “Hôm nay thật sự không biết làm sao. Ngày hôm qua trời còn quang đãng lắm, vậy mà sáng sớm hôm nay đã đổ mưa to vậy rồi!”
Chị hai nói: “Đổ chút mưa cũng là chuyện tốt, đất cũng hơi khô rồi.”
Vợ Vương lão tam thấy Lý Phân thì bất ngờ, nói: “Ra là chị nấp ở đây!”
"Một mình ở nhà cũng không có gì vui, đi lang thang thăm hỏi. Sao chị đến đây thế?”
Mồm miệng vợ Vương lão Tam quá xàm, thành ra không được hoan nghênh cho lắm, và quan hệ của chị ta với chị hai cũng không được tốt lắm, cho nên không hiểu sao mưa lớn vậy mà đến đây làm gì? Lý Phân còn có chút buồn bực.
Vợ Vương lão tam nhìn thấy phích nước nóng trên ngăn tủ, không khách khí, tự mình rót một ít nước ấm và uống, xong rồi đáp: "Nay trời lạnh, tôi uống chút nước ấm."
Chị hai đương nhiên không thể bảo chị đừng uống, cười nói: “Trên giường lò, tôi đã cố ý đốt thêm củi rồi.”
Vợ Vương lão tam cởi giày trên giường, ngồi ở đầu giường giường lò: “Vậy hả, vậy thì tốt quá, lúc tôi cắt rau hẹ đã bị ướt mưa.”
Lý Phân nhìn rau hẹ bên trong giỏ, hỏi: “Chị muốn làm vằn thắn hả?”
Chị ta đáp: “Đúng vậy, vừa hay trời mưa không có việc gì, chịu cực chút, dạo này bận rộn nên chưa có thời gian ăn.” Vợ Vương lão tam nâng rau hẹ lên, hỏi ngược lại: “Còn hai chị thì sao? Trưa nay ăn gì?”
Chị hai nhìn rau hẹ, nói: “Rau hẹ này của chị cũng được quá chứ, lớn lên tốt quá chừng.”
Chị ta đáp: “Vậy hả, để tôi nói cho các chị nghe, tôi dùng phân bón hóa học đấy. Mấy cái rau này sẽ lớn từ từ! Các chị cũng thu hoạch được thêm một ít, ăn mãi không hết đâu.”
Chị hai nói: “Nhưng phân bón đắc lắm.”
Chị ta đáp: “Tôi chỉ bón một ít, chị xem phát triển tốt chưa này.”
Lý Phân nói: “Nghe chị nói tức là làm vằn thắn rồi, tôi cũng thèm, lát nữa tôi cũng về gói một bao, vừa khéo tôi hái được vài trái bí ngòi, thêm ít váng dầu nữa.”
Chị hai nói: “Thật là, trời mưa to nên phải ăn ngon chút. Tôi cũng có bí ngòi, lát nữa tôi cũng sẽ hái mấy trái.”
Vợ Vương lão Tam cười, nói: “Vậy là đúng rồi, trời đổ mưa cho mình làm chút đồ ăn ngon đó, lúc bận rộn muốn ăn cũng không có mà ăn.”
Lý Phân phụ họa vài câu rồi dời chủ đề, bảo: "Chị biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?"
Vợ Vương lão tam nghe vậy, mắt sáng rực lên, nói với chị hai: "Tôi đến chính là để nói với các chị chuyện này đấy! Các chị biết không, buổi tối hôm qua có người vào nhà em trai chồng của chị, nhưng em trai chồng chị không có ở nhà!"
Chị hai sững sờ: “Ai tới nhà em trai chồng tôi thế?”
Vợ Vương lão tam kinh ngạc nói: “Trời ạ, các chị còn chưa biết nữa sao?”
Lý Phân nhanh chóng hỏi: “Không biết, có chuyện gì thế? Không phải bắt đánh bạc sao! Sao thế? Triệu Văn Thao đi đánh bạc?"
Vợ Vương lão Tam lắc đầu, đáp: “Không có! Chuyện là thế này, tối hôm qua thật ra không phải bắt đánh bạc mà là bắt tội phạm giết người đấy!"
"A, tội phạm giết người!"
Chị hai và Lý Phân đều giật nảy mình, các chị đều là người nông dân thật thà nên không nghe lọt tai cái này.
“Tôi cũng chỉ nghe cha Thôi nói thôi, con trai lớn của ổng không phải ở trang trại thỏ sao? Tối hôm qua con trai nhỏ của ổng nghe nói có người đến trang trại thỏ rồi, lo lắng cho anh nên nó dẫn theo mấy người đi nữa, sau này em trai chồng của chị là Triệu Văn Thao cũng đi theo. Lúc ấy đồn công an cũng tới trang trại thỏ bắt người, bắt mấy thằng nhóc, trong đó có Mã Tiểu Lục, về sau tra hỏi xong mới biết được còn có một đứa chạy vào trong thôn rồi, tên là Điền Thất cái gì ấy, nó cõng theo mạng người đi trốn ở thôn Tây, lẫn lộn với Mã Lục. Công an người ta biết rồi, dùng danh nghĩa bắt đánh bạc để bắt người, kết quả thằng nhóc này tìm đến nhà Triệu Văn Thao, cơ mà lúc ấy Triệu Văn Thao còn đang ở trang trại thỏ! Ôi mẹ ơi, tôi nghe thôi mà cũng bị dọa, Triệu Văn Thao không ở nhà, trong nhà chỉ còn vợ và con!”
Khoan hãy nói việc vợ Vương lão tam nói đúng hay không, chỉ riêng giọng điệu diễn cảm đã khiến chị hai và Lý Phân nghe tới nóng ruột, bảo: “Sau đó thì sao!”
Vợ Vương lão tam nói: “Nghe tôi nói đã! Phải nói tới cô vợ nhỏ của Triệu Văn Thao, đừng thấy còn trẻ người, thật ra rất lợi hại, dùng côn đánh người đó, sau đó con khỉ cào người ta. Nghe hai Thôi nói, tên đó ấy, là Điền Thất, gương mặt gã bị cào máu me be bét, chân bị Diệp Sở Sở dùng cuốc chặt đứt!”
“A!”
Chị hai và Lý Phân nghe thôi đã cảm thấy đau, mở to hai mắt nhìn.
Chị hai có chút khó tin: “Thím sáu lợi hại vậy sao!”
Vợ Vương lão tam chậc lưỡi, nói: “Còn không phải sao, tôi nghe cũng hơi choáng. Chị nói xem, bình thường trông rất trung thực, vậy mà ngay lúc mấu chốt sao lại lợi hại tới vậy! Ra tay độc thật đó!”
Lý Phân nói: “Vậy các chị sai rồi, mẹ người ta hồi đó chính là nặc nô, sao con gái người ta có thể kém được? Hơn nữa, lúc Diệp Sở Sở vừa gả tới đây cũng không phải dễ trêu vào, đã vậy còn đánh nhau với Triệu Văn Thao, lại còn chưa từng thua!”
Chị hai gật đầu liên tục: "Chị không nói tôi cũng quên, khi đó thật đúng là vậy, về sau cũng không biết từ lúc nào đã không đánh nhau nữa, dáng vẻ cũng trung thực rồi, xem ra đây đều là ngoài mặt."
Lý Phân nói chuyện cũng đủ khoa trương: “ “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, muốn thay đổi sao mà dễ dàng vậy được. Tôi thấy ấy, đây là có con nên tốt lên nhiều, nếu không có con, tôi thấy tối hôm qua phải có tai nạn chết người rồi!”
Nhưng chị hai và vợ Vương lão tam thích khoa trương, gật đầu, nói: “Đúng thế, chẳng qua theo tình theo lý thì nửa đêm gần sáng, người đến lại còn là tội phạm giết người, ai mà gặp kẻ đó thì chẳng bỏ mạng!”
“Cho dù thế nào thì Diệp Sở Sở vẫn lợi hại!”
Tối hôm qua, một mình Diệp Sở Sở đánh gục Điền Thất, con khỉ thì cào người ta, chẳng những khiến các chị cảm thấy Diệp Sở Sở không dễ chọc, mà tất cả mọi người trong thôn biết chuyện cũng giật mình, trong nội tâm cũng không khỏi nghĩ rằng về sau chớ có chọc cô vợ trẻ kia, thời khắc mấu chốt xuống tay quá gan!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT