“Nhà họ Khúc không thể nào không bỏ ra một xu nào đúng chứ? Kết hôn chứ có phải là kết thành hận thù đâu, phải tập hợp ý kiến lại, nếu không về sau gặp mặt cũng khó nhìn.” Diệp Sở Sở nói.

“Chắc nhà họ Khúc cũng không bỏ ra bao nhiêu tiền đâu.” Triệu Văn Thao nói: “Cho cậu hai Khúc xây nhà hầu như đã móc sạch của cái nhà bọn họ rồi.”

Diệp Sở Sở nói: “Không phải nợ sao?”

“Là nợ nhưng chỉ là một bộ phận thôi, đất xây nhà thì không phải mua chịu đâu, nhân công cũng không phải chịu nhưng cũng là sau mùa thu mới đưa cho. Nếu như nhà gái đòi nhiều tiền sính lễ thì anh đoán nhà họ Khúc sẽ đúng là bỏ ra quá nhiều rồi.” Triệu Văn Thao nói.

“Nhà bọn họ cũng nuôi thỏ cơ mà? Ruộng đất cũng rất nhiều, năm ngoái không tích trữ được chút nào sao?” Diệp Sở Sở không hiểu tình hình của nhà họ Khúc cho lắm, chỉ biết là hình như nhà bọn họ có rất nhiều ruộng đất.

Triệu Văn Thao nói: “Anh không biết. Cơ thể bà nội cậu hai Khúc không được tốt, quanh năm uống thuốc, cũng đã uống biết bao nhiêu năm rồi. Sống ở đời sợ nhất là mắc bệnh, một khi trong nhà có bệnh nhân thì sẽ rất khó xoay người.”

Diệp Sở Sở biết cậu hai Khúc có một người bà, mắt bị mù, phải đỡ mới có thể đi được, quanh năm uống thuốc nên nhà bọn họ không có mùi khác mà chỉ có mùi thuốc Đông y.

“Xem ra, Hạ Tùng Chi không có cách nào đòi tiền sính lễ cho nhà gái rồi.” Diệp Sở Sở thở dài nói.

Cô nói không sai, chưa được vài ngày nhà họ Khúc đã nhờ Hạ Tùng Chi chuyển lời cho nhà gái, dự định kết hôn vào cuối tháng, lý do là nhổ cỏ cần có tay người.

Đây tất nhiên là ý của đằng gái, bụng sắp lớn rồi, không thể ưỡn cái bụng đi kết hôn, nhưng muốn kết hôn thì không thể để nhà gái chủ động, để nhà trai chủ động mới dễ nhìn, cứ như vậy nhà họ Khúc bèn đề xuất kết hôn.

Nhà họ Khúc cũng không nói gì đến chuyện mang thai, bên nhà gái cũng không nói, Hạ Tùng Chi chỉ có thể làm như không biết mà đi hỏi nhà gái. Nhà gái nói ra hai yêu cầu, nhà phải được xây, sính lễ phải có hai bộ quần áo, bông tai vàng nhẫn vàng vòng tay vàng, cộng thêm một cái xe đạp và một cái đồng hồ đeo tay.

Có nói giá trên trời thì cũng có trả giá dưới đất. Mặc dù là lễ hỏi nhưng bản chất cũng không khác nhau gì cả. Nhà họ Khúc nghe yêu cầu bên nhà gái xong thì chỉ bằng lòng hai bộ quần áo và xây nhà, thế nhưng xây nhà còn cần hai năm nữa.

Đây quả thực là chặt hơn phân nửa còn nhiều hơn một nửa ấy chứ, đương nhiên là nhà gái không đồng ý. Nhà họ Khúc cũng không vội, dù sao thì trong bụng cô cũng đang mang con cháu của chúng tôi, cuối cùng thì cô cũng sẽ đồng ý thôi.

Mỗi lần truyền lời Hạ Tùng Chi đều tức cành hông.

“Sau này chị sẽ không bao giờ làm bà mối nữa, thực sự là sắp làm chị tức chết rồi!” Hạ Tùng Chi tới kể khổ với Diệp Sở Sở.

Diệp Sở Sở rất đồng tình với cô ấy: “Nhà họ Khúc này đúng là quá đáng, cho dù nói thế nào thì người ta đã nuôi con gái lớn như vậy thì ít nhiều gì cũng phải cho bố mẹ một chút, bày tỏ một chút chứ.”

“Còn không phải thế à?” Hạ Tùng Chi kích động: “Đúng thế, các người không phải sợ nhà gái không làm nữa nhưng sau này còn phải sống qua ngày mà, làm căng quá thì về sau gặp mặt nhau thế nào?”

“Cậu hai Khúc nói sao vậy ạ?”

Diệp Sở Sở rất tò mò, tất cả từ đầu tới đuôi gần như đều là do cậu hai Khúc gây ra, cậu ta sẽ có thái độ gì.

“Cậu ta á?” Hạ Tùng Chi bĩu môi: “Cái loại đàn ông này đúng là không có lương tâm!”

“Gì cơ? Cậu ta cũng không muốn nhượng bộ ạ?” Diệp Sở Sở rất kinh ngạc: “Trước đây bọn họ bàn hay lắm cơ mà.”

Hạ Tùng Chi thở dài nói: “Vậy thì đã sao? Cho dù có bàn bạc tốt mấy đi chăng nữa, không có tiền thì cũng không còn cách nào.”

“Thế cậu hai Khúc nói thế nào ạ?”

“Cậu hai Khúc chỉ nói cứ kết hôn trước đã, sau này thì từ từ mua cho nhà gái. Em nói xem sau khi kết hôn mới mua thì còn gọi là lễ hỏi nữa à?” Hạ Tùng Chi tức giận nói: “Chưa từng thấy như vậy bao giờ!”

Diệp Sở Sở cười khổ: “Nhà họ Khúc không có tiền thật ạ?”

“Không có tiền thì đi mượn, một hai trăm đồng thì vẫn có thể mượn được đúng không? Bất kể nói thế nào thì sống vẫn phải cần mặt mũi, nhưng nhà họ Khúc ngay cả mặt mũi cũng không cần!” Hạ Tùng Chi thở phì phò nói: “Nếu đã như vậy thì chị cũng không để ý đến nữa, bọn họ muốn trách thì cứ trách đi!”

Diệp Sở Sở cũng không biết nên nói cái gì.

Hạ Tùng Chi tiếp tục bảo: “Em nói xem sao cô em gái của Hải Yến lại như vậy chứ? Đây không phải là khiến cho mình ấm ức à?”

“Cô ấy làm sao ạ?”

“Còn làm sao được? Còn có thể tốt được sao? Em cùng biết là mang thai thì rất khó chịu rồi lại còn gặp phải loại đàn ông như vậy, còn có thể tốt được sao?” Hạ Tùng Chi nói: “Chị vốn đang cho là cô ấy mạnh mẽ hơn so với chị mình, hiện tại xem ra còn không bằng chị cô ấy đâu! Nếu không phải là cô ấy... thì có thể khó khăn như thế sao?”

“Cô ấy còn nhỏ, nào nghĩ nhiều như vậy chứ? Chuyện này vẫn nên hướng đến điều tốt thôi, chị cố gắng khuyên nhủ nhà họ Khúc ít nhiều gì cũng bỏ ra chút tiền, kết hôn rồi, dù sao cũng đã có cả con cái rồi.”

Diệp Sở Sở biết rõ chuyện này mà càng kéo dài thì nhà gái lại càng chịu thiệt.

Hạ Tùng Chi gật đầu: “Chị biết rồi, chị lại đi khuyên nữa vậy.”

Cuối cùng chuyện này được tiến hành nhiều lần cò cưa thì cuối cùng cũng được quyết định, nhà họ Khúc đồng ý làm cho nhà gái hai bộ quần áo, những cái khác thì tương đương với bốn trăm đồng tiền. Còn về nhà cửa thì vẫn phải đợi hai năm nữa mới có thể xây được, nhà gái cũng bằng lòng rồi. Không đồng ý cũng không được, đứa con không cho phép.

Đôi bên bằng lòng, thời gian kết hôn cũng được nhanh chóng quyết định, sẽ kết hôn vào ngày mồng một tháng năm.

Lo liệu việc kết hôn cũng là để thu tiền quà cưới. Phải biết rằng không lo liệu thì sẽ không có tiền quà. Bàn tiệc thì cố gắng giản lược, nhà họ Khúc bủn xỉn như vậy nên không thể có thịt cá, có người nói còn chẳng ăn được miếng thức ăn nào cả.

Người trong thôn có quan hệ tốt với nhà họ Khúc thì đi một đồng hai đồng, kẻ quan hệ bình thường thì năm hào sáu hào, nói tóm lại lần lo liệu này nhà họ Khúc không hề lỗ vốn.

Hôm cậu hai Khúc kết hôn, Diệp Sở Sở đã thấy Tiểu Bạch Dương ngồi dậy.

Qua ít ngày nữa là Tiểu Bạch Dương đã được sáu tháng rồi. Ai cùng nói ba lật sáu ngồi tám bò ý chỉ con nít ba tháng biết xoay người, sáu tháng biết ngồi, tám tháng biết bò. Bây giờ tuy là Tiểu Bạch Dương vẫn chưa đầy sáu tháng nhưng đã có thể ngồi được, còn ngồi rất ổn định, chỉ là thời gian không lâu lắm.

Diệp Sở Sở vui vẻ vỗ tay: “Oa, Tiểu Bạch Dương biết ngồi rồi, giỏi quá!”

Khỉ nhỏ cũng ở đó vỗ bàn tay nhỏ kêu chít chít.

Tiểu Bạch Dương cười, vỗ tay, đầu nhỏ còn gục gặc. Diệp Sở Sở nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này mà tim đều tan chảy cả ra.

Buổi tối Triệu Văn Thao biết được con trai biết ngồi thì nâng lên thật cao mấy lần khiến Tiểu Bạch Dương vô cùng vui sướng.

“Con anh thật lợi hại, chưa tới sáu tháng đã biết ngồi rồi! Nào, gọi một tiếng ba, mẹ đi con!” Triệu Văn Thao đắc ý ôm con trai và nói.

Tiểu Bạch Dương bi ba bi bô bắt chước theo.

“Hôm đó em đã nghe thấy nó nói chữ rau rồi.” Diệp Sở Sở nói: “Nhưng chỉ có một lần ấy thôi, về sau lại không nghe thấy nó nói nữa.”

“Trẻ con được một tuổi sẽ nói nhiều đúng không?” Triệu Văn Thao nói.

“Hình như là vậy, cũng có đứa nói sớm hơn. Tiểu Bạch Dương mới được mấy tháng đã a a a, em cảm thấy chắc nó sẽ biết nói sớm hơn.” Diệp Sở Sở bưng đồ ăn lên, chuẩn bị ăn.

Lúc này cậu hai Khúc tới.

“Anh Sáu Triệu, anh đã trở về rồi!” Cậu hai Khúc đi vào và nói.

Diệp Sở Sở nhìn lại, kinh ngạc một chút, chỉ thấy cậu hai Khúc mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn không mới cũng chẳng cũ, quần được là thẳng thớm, giầy thì là giày da!

Cậu hai Khúc bị nhìn thì hơi xấu hổ: “Chị dâu, anh chị vẫn chưa ăn cơm ạ?”

Triệu Văn Thao cười ha hả nói: “Nghe nói hôm nay thằng nhãi nhà cậu kết hôn, buổi tối nay cậu không ở nhà vào động phòng mà chạy tới chỗ tôi để làm gì chứ?”

Cậu hai Khúc ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua với hừng đông vào động phòng rồi, hôm nay là bày tiệc rượu, buổi tối mời người ta ăn cơm. Em cố ý mời anh sáu Triệu đi uống rượu mừng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play