Diệp Sở Sở liếc xéo hắn một cái: “Bớt đi! Làm đèn thì lợi hại gì chứ?”

Triệu Văn Thao cười hì hì nói: “Làm đèn cũng lợi hại mà, anh có biết làm đâu, anh thật sự không có kiên nhẫn mà làm cái đó. Vợ ơi, em đừng làm nữa, không đủ thì anh bảo đám Thôi Đại làm thêm một ít, bọn họ làm đèn cho đại đội đấy, nhân tiện thì mang sang nhà chúng ta.”

“Được, đến lúc đó anh hãy dùng dầu ma-dút nhé, ít dầu hỏa trong nhà không đủ được đâu.”

“Được.”

Hai người đang nói thì Thôi Đại tới.

Từ khi nuôi thỏ, mua đất xây nhà, Thôi Đại càng ngày càng tự tin, trong thôn có chuyện gì đều sẽ chạy trước chạy sau, tích cực tham dự, sôi nổi như vậy cũng khiến cậu ta trở thành một nhân vật trong thôn.

“Anh Sáu, anh ăn cơm đấy à?” Thôi Đại toét miệng cười nói.

“Ăn đây. Em ăn chưa? Chưa thì ăn một ít đi.” Triệu Văn Thao gọi.

“Em ăn xong rồi mới tới. Chị dâu gói bánh chẻo à?” Thôi Đại nhìn bánh chẻo trên bàn và nói.

Diệp Sở Sở cười nói: “Nếm thử vài cái đi.” Nói đoạn đã cầm đôi đũa cho cậu ta rồi.

Thôi Đại cũng không khách sáo, gắp một cái ăn rồi kêu ngon. Diệp Sở Sở bảo cậu ta ăn thêm vài cái.

Thôi Đại đang ở tuổi phát triển, mặc dù đã ăn cơm ở nhà nhưng vẫn ăn một bát bánh chẻo. Triệu Văn Thao cười nói đùa, cái thằng nhóc choai choai này ăn hết của bố mày, thật đúng là.

Thôi Đại cười nói: “Anh Sáu, bây giờ em không ăn của bố nữa mà em ăn của mình.”

Lần trước Triệu Văn Thao muốn cậu ta nuôi thỏ giúp, Thôi Đại đã đồng ý rồi. Vừa lúc đầu xuân cậu ta xây nhà ở gò đông, cũng thuận tiện làm việc ở trại thỏ. Thỏ trong nhà đã cho em trai rồi, bảo cậu ta nuôi cho cẩn thận, kiếm được tiền thì sửa chữa căn nhà cho dễ cưới vợ.

Triệu Văn Thao thấy tuổi tác cậu ta không lớn lắm mà đã sắp xếp cuộc sống đâu ra đấy thì cũng rất vui mừng vì bản thân mình không uống công.

“Đã trễ thế này em tới có chuyện gì thế?” Triệu Văn Thao hỏi.

“Bí thư bảo hôm mười lăm chúng ta chẳng những phải thả đèn mà còn phải múa ương ca nữa, già trẻ lớn bé trong cả thôn ai có thể múa thì lên hết, bảo em tới thương lượng với anh xem để ai đi.”

Triệu Văn Thao kinh ngạc nói: “Ông già này năm nay làm sao đấy, sao mà làm lắm việc vui mừng bất ngờ nhiều như vậy?”

Thôi Đại cười nói: “Năm nay người xây nhà rất nhiều, em, thằng nhóc nhà họ Mạnh, còn cả cậu hai Khúc, hơn mười nhà đấy. Bí thư cảm thấy chuyện tốt như vậy thì phải vui vẻ nên quyết định tham gia cuộc thi đấu múa ương ca.”

Mười lăm tháng Giêng hằng năm ở quê đều sẽ tổ chức cuộc thi múa ương ca, nhưng có điều quy mô rất nhỏ. Suy cho cùng thì mọi người còn sầu não vì chuyện ăn uống, làm gì có tâm trạng mà tiêu khiển. Năm nay đã khác rồi, phân chia ruộng đất ra làm một mình, lương thực thì bội thu, thị trường cũng đã hồi phục, mọi người nhìn thấy hy vọng, có người dẫn đầu nên quyết định chúc mừng tử tế. Thế là cuộc thi múa ương ca trong cả xã vừa công bố, hầu như tất cả thôn đều báo danh. Kháo Sơn Đồn nổi tiếng về nuôi thỏ nên tất nhiên không thể bị tụt lại. Bí thư tích cực hưởng ứng, thậm chí còn phát ra lời nói hùng hồn, phải tranh thủ lấy được hạng nhất!

Triệu Văn Thao vui vẻ, bí thư đúng là đã già mà còn giở thói ngông cuồng của thiếu niên, dã tâm không nhỏ, nhiều năm như vậy chưa từng tham gia thi múa ương ca, đây là lần đầu tiên tham gia mà đã đòi tranh hạng nhất. Cái này gọi là gì nhỉ? Là tinh thần tăng cao!

Diệp Sở Sở nói: “Có tranh hạng nhất hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là tạo ra niềm vui đấy.”

Triệu Văn Thao nói: “Đúng vậy, cái việc có phải hạng nhất hay không này chả sao cả, chỉ là vui thôi. Được, cậu hãy nói với bí thư là tôi sẽ tham gia. Nhưng đạo cụ trang phục thì sao, có cần tôi đi làm mấy bộ hay không?”

“Không cần, bí thư nói bác ấy đều đã chuẩn bị xong cả rồi, buổi sáng hôm mười lăm mọi người đến đại đội tập hợp là được.” Thôi Đại nói.

“Sao ông già này không nói trước một tiếng chứ?” Triệu Văn Thao bảo: “Cũng dễ để người ta có chuẩn bị tâm lý.”

“Đây cũng là chuyện mới quyết định thôi ạ.” Thôi Đại giải thích.

Nói một hồi, Thôi Đại đi mất. Triệu Văn Thao cười nói với Diệp Sở Sở: “Vợ ơi, em có muốn đi múa ương ca không?”

Diệp Sở Sở gật đầu một cái: “Đừng cho là em không biết múa, lúc em còn ở nhà đã từng tham gia đội ương ca đấy nhé!”

Triệu Văn Thao kinh ngạc: “Sao anh không biết nhỉ?”

“Thôn bọn em đếm theo số, làm sao anh biết được.” Diệp Sở Sở tiếc nuối nói: “Khi đó toàn thôn chỉ có mười mấy người, vài làng đi là kết thúc rồi, quần áo đạo cụ chẳng được mấy bộ, không có ý nghĩa gì, không biết năm nay thì thế nào.”

Triệu Văn Thao nói: “Vậy em đi đi, đưa con cho mẹ trông ấy.”

Diệp Sở Sở lắc đầu: “Phải đi cả một ngày đấy, con còn bú sữa mẹ nữa. Không được, tôi không đi, tôi ở nhà xem, để mẹ đi thôi, cho vui vẻ.”

“Không thì mang cả con theo?” Triệu Văn Thao nhìn ra được vợ muốn đi.

Diệp Sở Sở cười nói: “Cũng không phải là về sau không có cơ hội, đợi con lớn thì em tham gia sau. Còn mang theo con đi nữa, anh đúng là to gan.”

“Không phải là vì anh muốn nhìn vợ mua ương ca à? Anh còn chưa từng xem đâu đấy.” Triệu Văn Thao nói.

“Vậy bây giờ em múa cho anh xem nhé?” Diệp Sở Sở đùa với hắn.

“Được, vợ múa một đoạn đi!” Triệu Văn Thao phấn khởi.

Diệp Sở Sở không hề luống cuống, ngay lập tức múa ở trên mặt đất, nhịp bước thuần thục, động tác hào phóng, quả thật là một người múa mà cả đám người vui mừng!

Triệu Văn Thao nhìn thấy thế thì vỗ tay cười không ngừng, dần dần cũng bị cuốn hút, xuống khỏi giường đất bắt đầu múa theo.

Tiểu Bạch Dương trên giường đất cũng vui vẻ vô cùng, khỉ nhỏ thấy thế cũng huơ tay múa chân, việc ấy chọc cười Diệp Sở Sở đến mức cong cả lưng.

Mười lăm tháng Giêng mở hội hoa đăng, đây là tiết mục buổi tối. Ban ngày thì chính là múa ương ca. Từ sáng sớm, già trẻ lớn bé, các thiếu nữ các cô vợ trẻ các bà già đều tề tụ ở đại đội, mặc vào trang phục mà bí thư mướn được, không đủ thì sẽ cầm khăn trải giường vải bông nhà mình ra khoác lên, hoa hòe hoa sói cũng rất đẹp.

Đã đến lúc, mọi người ngồi trên xe la xe lừa, đương nhiên còn có cả xe đốt dầu của Triệu Văn Thao, trùng trùng điệp điệp thẳng đến xã.

Một giờ đồng hồ là đã đến rồi, cách rất xa đã nghe được tiếng chiêng trống vang trời, bánh pháo nổ lên, từ rất xa đã có thể nhìn thấy cờ màu phấp phới, biển người tấp nập, khỏi cần nói náo nhiệt biết bao!

“Mọi người nhanh lên, đã bắt đầu rồi đấy!” Bí thư quát to một tiếng.

Chủ nhiệm và kế toán, còn cả trưởng thôn, tiểu đội trưởng của các tiểu đội ở phía trước nhanh chóng để mọi người xuống xe, xếp trận hai con rồng nổi trên mặt nước, múa chèo thuyền, người cưỡi lừa ở trước, con nít ở phía sau, phần lớn thì ở đuôi.

Bí thư đứng ở trên xe cầm cờ đỏ trong tay vung lên, kèn xô-na trong đội tấu nhạc vang lên, sau đó là chiêng trống trỗi dậy, keng keng keng, loảng xoảng loảng xoảng xông thẳng tới chân trời. Người ở đầu tiên chính là Triệu Văn Thao và một vài tay cao lớn uy mãnh trong thôn lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, xắn cánh tay lên rồi bắt đầu xoay. Người phía sau cũng vung tay vung chân theo, lụa đỏ phấp phới, quạt xòe thành hoa. Toàn bộ đội ngũ vui sướng mừng rỡ tràn đầy sức sống. Xa xa nhìn lại giống như một con rồng lớn màu sắc rực rỡ, tinh thần đó như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên bầu trời vậy.

Mọi người vừa xoay vừa đi tới chỗ chính quyền xã, cũng chính là công xã, đây là trạm đầu tiên.

Nhưng đến nơi rồi mới phát hiện hoàn toàn không vào được sân, xung quanh đầy người, mấy thằng nhóc choai choai đều ngồi chồm hỗm ở trên cây chỗ đầu tường.

Năm sáu đội ương ca ở các thôn đứng dàn hàng ở bên ngoài, cũng đang chờ để vào. Còn có mười mấy thôn đã hoàn thành xong việc ở chỗ này nên đã đến đơn vị khác rồi.

Cờ đỏ trong tay bí thư vừa hạ xuống, mọi người đều ngừng lại.

“Bí thư, chúng ta vào thế nào đây?”

“Bên trong thì múa thế nào được?”

“Ở đây không nhìn thấy gì cả.”

Mọi người gấp gáp mà giậm chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play