Tiếng pháo đêm giao thừa vang lên, lại một năm nữa trôi qua, một năm mới bắt đầu, năm nay trôi qua sung túc hơn những năm trước kia.
Năm mới đến thì cũng giống như những năm trước, chúc tết, đi thăm họ hàng, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, bởi vì rằm tháng giêng vừa qua thì lại phải đeo lên gánh nặng cơm áo, những ngày tháng lao động vất vả lại sắp bắt đầu.
Mùng hai tháng giếng, cả gia đình chị hai và chị năm đều đi về chúc tết, mẹ Triệu mặc toàn đồ mới, đi ra cổng đón, hai người con gái nhìn thấy mẹ Triệu đều rất kinh ngạc.
“Mẹ, quần áo này ở đây ra thế này, sao mà đẹp thế?” Chị năm vừa ngắm ngía vừa nói.
Làm cho mẹ Triệu cảm thấy ngại ngùng: “Là Sở Sở làm cho mẹ đấy, nhưng đây là thiết kế đặc biệt riêng cho mẹ đấy, mau vào nhà đi!”
Chị hai cười nói: “Sở Sở còn có tay nghề như thế này cơ đấy, đúng là lợi hại mà!”
Mặc dù hai người anh rể không có cảm giác gì với quần áo hết, nhưng mà cũng cảm thấy bộ quần áo mẹ Triệu mặc hôm nay nhìn rất đjep.
“Không ngờ rằng Sở Sở còn có món nghề này, sao trước kia lại không biết cơ chứ!” Chồng của chị hai nói.
Chồng chị năm nói: “Mấy ngày không gặp thì phải rửa mắt mà nhìn thôi!”
Ở bên này thì anh rể với vợ của mấy chú em trong nhà có thể cười đùa nói chuyện, cho nên hai người anh rể mới nói như vậy.
Cha Triệu nói: “Mẹ tụi bay già cả rồi nhưng mà vẫn còn điệu lắm cơ.”
Cha Triệu ở bên này hỏi hai người con rể năm nay như thế nào rồi: “Chỉ tính riêng năm nay ở dưới quê thì thu hoạch cũng đã gấp đôi năm ngoái, trước kia mọi người đi ra ruộng làm chính là làm bừa nhưng bây giờ không còn ai làm bừa nữa, đều hận không thể hầu hạ cho miếng ruộng đẻ ra hoa cơ!”
Chồng chị hai nói: “Tự mình làm cho mình, tính tích cực liền tăng mạnh, thay đổi chắc chắn là rất lớn. Bọn con cũng cứ như vậy thôi, cũng chẳng có khác biệt lắm với năm ngoài, cũng chỉ có phúc lợi tốt hơn năm ngoái một chút thôi.”
Chị hai cười nói: “Năm nay phát được năm mươi cân gạo, con cầm về mười cân, cha mẹ ăn thử xem.”
“Con xem con kìa, có mỗi chút gạo như thế còn đem về làm gì, nhà con đông người thì cứ giữ lại mà ăn đi.” Mẹ Triệu nói.
“Mẹ, bọn con vẫn còn mà, mấy thứ như gạo này thì cứ ăn thoải mái thôi.” Chị hai nói.
Cha Triệu lại hỏi chồng chị năm năm nay thế nào rồi.
Chồng chị năm cười nói: “Con thì cũng cứ như trước kia thôi, một năm thì cũng có đến nửa năm không ở nhà, thu nhập nhiều hơn một chút, nhưng mà cũng không có chăm lo được trong nhà bao nhiêu.”
“Cầm tiền về là được rồi, không cần đến anh phải chăm lo đâu.” Chị năm cười nói.
Chồng chị năm cố ý nói: “Cha mẹ, hai người nghe kìa, này mà nếu không cầm được tiền về thì không thèm gọi con về đâu.”
Chị năm nói: “Làm gì mà không cầm về được, một người đàn ông như anh không nuôi gia đình à!”
Trong lòng của mẹ Triệu, con gái đương nhiên không phải là người ngoài, nói chuyện cũng không có phòng bị, cứ như vậy chị hai và chị năm biết được Diệp Sở Sở dựa vào việc thiết kế quần áo kiếm được một số tiền lớn, lại còn là một con số ở trên trời cơ!
“Còn nhiều hơn cả tiền tiết kiệm bao nhiêu năm của bọn con cơ.” Chị năm cả nửa ngày mới lầm bầm được một câu: “Sở Sở cũng lợi hại quá đi mất.”
Mẹ Triệu đắc ý nói: “Đứa nhỏ Văn Thao này mới sinh ra là đã không phải bình thường rồi, từ nhỏ đến lớn, vận may cũng tốt hơn người khác, theo mẹ thấy, vận may lớn nhất của nó chính là cưới được người vợ như Sở Sở, ai cũng nói con gái sợ gả nhầm chồng, thật ra đàn ông cưới vợ thì lại càng quan trọng hơn, cưới đúng người thì tốt cho cả ba đời cơ!”
Chị hai cười nói: “Bộ quần áo mới này của mẹ cũng không có mặc không, đạo lý thì đâu ra đấy cả!”
Chị năm chọc vào cái đĩa toàn hành lá nói: “Còn không phải nhìn phát thèm ra sao, đây là không cần ra khỏi nhà còn kiếm được nhiều tiền như vậy, ai mà không thèm được cơ chứ!”
Chị hai nhồi bột nói: “Còn không cần phải dầm mưa dãi nắng cơ, sao con chẳng được như thế nhỉ!”