Vương Dương mỉm cười: "Cậu Triệu này, có đôi khi đến anh cũng phải hoài nghi chú là người ở nông thôn thật sao? Ấy, anh không có ý gì khác, không phải anh khinh thường người dân nông thôn, chỉ cảm thấy tài kinh doanh của chú em thực sự là khôn ngoan hơn so với cả dân thành phố đấy!"
Triệu Văn Thao nói: "Anh Vương, cảm ơn lời khen ngợi của anh, tôi thực sự chỉ là thằng nhà quê chân đất thôi. Tôi cũng biết biết thực tế người thành phố khinh thường dân nông thôn, cảm thấy rằng người từ nông thôn là thứ quê mùa ngu dốt, nhưng nơi nào chả có người này người kia, giống như người dân thành phố cũng có kẻ không có kiến thức ấy thôi. Tôi làm kinh doanh, quan trọng nhất là cái chữ tín, anh được lợi tôi được lợi, tất cả mọi người đều có lợi, anh kiếm được tiền tôi cũng kiếm được, tất cả mọi người kiếm được, như vậy chuyện hợp tác mới có thể tiếp tục lâu dài, nếu không tôi một mình kiếm tiền, sau này ai còn muốn bắt tay kinh doanh với tôi nữa, phải không?"
"Chính là lẽ ấy." Vương Dương gật đầu nói.
Triệu Văn Thao lại châm thêm rượu cho đối phương: "Cho nên tôi cũng nói thật với anh, nơi này tôi chỉ cho thuê không bán, tiền thuê nhà tôi cũng không lấy nhiều lắm, không khiến anh tăng thêm gánh nặng đâu, tôi tính để mảnh đất này cho con trai coi như vốn gây dựng sự nghiệp, tương lai có năng lực kiếm bát cơm ăn hay không, ông già như tôi cũng không thấy có lỗi với nó."
"Cậu Triệu nói gì vậy, cậu là người khôn khéo, còn lo con trai không có cơm ăn sao?"
"Có cơm là tốt, có thể phát triển được cái sự nghiệp còm của tôi thì tôi còn hạnh phúc hơn nữa. Anh Vương, như thế nào, chúng ta đều người thực tế, không nói đến những cái thứ linh tinh bên ngoài, được hay không được anh nói chuẩn một câu thôi."
Vương Dương biết vị trí của trang trại thỏ, chỉ là không muốn mua, mấy năm nay tình hình càng ngày càng tốt, đặc biệt là cái nghề vận chuyển hàng hóa, thật sự chỉ cúi người là nhặt được tiền, anh ta cũng cần một nơi lớn hơn để mở rộng sự nghiệp, vừa mới có ý nghĩ này, Triệu Văn Thao liền tới cửa, cái này gọi là gì, buồn ngủ gặp chiếu manh.
"Vậy chú Triệu này, chú định cho thuê bao lâu đây?" Vương Dương hỏi.
"Con trai tôi mới mấy tháng tuổi, trong thời gian ngắn khẳng định vẫn cho người khác thuê thôi, như vậy đi, một chu kì ba năm như thế nào?" Triệu Văn Thao nói.
"Ba năm cũng được, nhưng anh làm cái nghề vận chuyển hàng hóa này là phải xếp đồ, phải đầu tư tiền, nếu ký hợp đồng ít nhất phải ký mười năm, trong mười năm tiền thuê không thể thay đổi, mười năm sau nếu tiền thuê có thay đổi, thì anh cũng phải được chút ưu đãi, thế nào?"
Triệu Văn Thao rất thoải mái: "Vậy như vậy đi, một chu kì thuê mười hai năm, cho dễ tính."
"Cậu Triệu rất dứt khoát!" Vương Dương thấy Triệu Văn Thao không hề cò kè mặc cả, cũng rất vui vẻ.
Triệu Văn Thao mỉm cười: "Tôi là một kẻ sợ rắc rối, nếu anh không thuê, tôi lại phải mất công đi tìm người khác. Nhưng anh Vương này, tôi nhường cho anh thêm hai năm, anh phải trả tiền đặt cọc bù lại đó."
Vương Dương cũng gật đầu: "Cái này không thành vấn đề, cậu nói đi, tiền đặt cọc bao nhiêu?" "
"Tiền cọc cứ tính một năm tiền thuê đi." Triệu Văn Thao nói.
Vương Dương cũng đồng ý, tiếp theo hỏi tiền thuê nhà, Triệu Văn Thao bắt đầu muốn bốn mươi nghìn tệ trong ba năm, Vương Dương cảm thấy đắt nên muốn hạ giá xuống, cuối cùng lấy giá hai mươi nghìn tệ trong ba năm để hoàn thành giao dịch.
Như vậy cộng thêm một năm tiền đặt cọc, Triệu Văn Thao thêm một chút nữa là đủ tiền mua trang trại thỏ.
Đàm phán xong, Triệu Văn Thao và Vương Dương tiếp tục chén chú chén anh, ăn uống xong, trực tiếp ký hợp đồng, lấy tiền, giao dịch hoàn tất.
Lúc này việc làm ăn trên cơ bản đều hoàn thành trên bàn rượu, rượu vào miệng, người xa lạ cũng thấy thân cận vài phần, huống chi vẫn là quen biết, cho nên nói chuyện vô cùng thuận lợi.
Triệu Văn Thao chờ gom tiền mua trang trại thỏ, nhưng Vương Dương không biết, Vương Dương muốn có nơi chứa hàng, vừa lúc Triệu Văn Thao nói bản thân có khu đất tốt, sợ bỏ lỡ, như vậy liền nhanh chóng giao dịch.
Chuyện này cũng khiến Triệu Văn Thao ý thức được, thông tin thật giả trong kinh doanh rất quan trọng, hắn cảnh cáo mình sau này nhất định phải chú ý các loại tin giả, nói không chừng đến lúc nào đó bản thân cũng có thể dùng được.
Hắn biết, nếu Vương Dương biết mình vội vàng gom tiền mua thỏ, nhất định sẽ đè giá, hoặc là trực tiếp dừng giao dịch, đừng thấy hắn và Vương Dương ở trên bàn rượu xưng anh em thân thiết, trông có vẻ còn thân hơn cả anh em ruột thịt, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, trên thương trường không có cha con, càng đừng nói là hai người xa lạ, anh mà nghĩ sự thành thực đó là thật, đến tôi cũng sẽ chửi anh là kẻ ngu ngốc.
Triệu Văn Thao cầm đến tiền, buổi chiều liền làm thủ tục với bên trang trại, làm thủ tục mất nửa ngày chưa xong, buổi tối ở lại một đêm, sáng hôm sau thương lượng ổn thỏa hết rồi mới về nhà.
Tối hôm qua Triệu Văn Thao không trở về nên có gọi điện thoại cho đại đội, bảo người báo cho Diệp Sở Sở một câu, hắn cũng không thể nói ra chuyện mua thỏ, chỉ nói đang bận làm ăn, thôi xong, mới một buổi sáng chuyện này đã lan truyền khắp thôn, hơn nữa biến thành tam sao thất bản.
"Biết không, Triệu Tiểu Lục gặp chuyện không hay rồi." Vợ Vương lão tam nói nhỏ.
"Sắp Tết rồi đấy, đừng có mà nói gở, Triệu Văn Thao có thể xảy ra chuyện gì được đây!"
"Ơ hay em nói chị lại còn không tin, thật chứ em lại đùa, tối hôm qua Lão Lưu Đầu đang làm nhiệm vụ trên đại đội nói, anh ta nhận được điện thoại của Triệu Văn Thao, nói xảy ra chuyện, chị không tin thì đi hỏi xem."
"Thật không?"
"Thật chứ còn gì nữa!"
Lúc này Lý Phân cũng đang nói chuyện với Chị hai Triệu.
"Nghe nói chưa, chú sáu nhà chị đi làm ăn trong thành phố xảy ra chuyện."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Chị hai Triệu đang chọn đậu, nghe thấy thế hoảng hồn.
Đây là hai nồi đậu hũ cuối cùng năm của năm cũ, làm xong hai nồi này là có thể nghỉ ngơi, nên chị hai Triệu cũng không quá sốt ruột.
"Còn chuyện gì được nữa, buôn bán mấy thứ kia á, chuyện gì cũng có thể xảy ra, em cảm thấy rất có thể là chú sáu nhà chị bán đồ có vấn đề, người ta gọi cảnh sát rồi." Lý Phân tự biên tự diễn ra thành câu chuyện như thật.
Chị hai Triệu nghe xong lời này trong thâm tâm lại vui vẻ ngầm, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ bất mãn nói: "Đừng nói bậy, chú sáu bán đồ cho tới bây giờ đều không thiếu cân thiếu lạng nào, không thể nào vì thế mà có chuyện được."
"Thế thì là bởi vì cái gì được, chẳng lẽ là đánh nhau?" Lý Phân lập tức lại có suy đoán thứ hai: "Chú sáu nhà chị là tay biết đánh đám còn gì nữa, lúc em gả tới thì chị cũng vừa gả sang đây còn gì, em cũng biết chú sáu nhà chị là hạng gì mà. Chị nói xem không phải là đánh người ta bị thương nặng luôn rồi đó chứ?"
Chị hai Triệu cảm thấy không có chuyện như vậy, Triệu Văn Thao từ sau khi kết hôn chỉ đánh nhau có một lần, mà còn là đánh kẻ xấu nữa, từ đó về sau vẫn chí thú làm ăn, sao đột nhiên lại đánh nhau?
Lý Phân thấy Chị hai Triệu do dự, lập tức vỗ tay: "Chắc cốp là đánh nhau rồi! Nếu không thì còn chuyện gì nữa!"
Vì thế Triệu Văn Thao là bởi vì đánh nhau với người ta mà bị giữ lại trong thành phố, người trong thôn đều tin cách nói này, anh thêm một câu tôi thêm một cái, cuối cùng liền biến thành Triệu Văn Thao đang bị cảnh sát nhốt lại, mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng.
Diệp Sở Sở không đi ra ngoài nên còn chưa biết gì, cô đang may quần áo mới cho Tiểu Bạch Dương.
Quần áo của mấy đứa nhỏ rất dễ làm, đo xong kích thước, cắt xén vải, máy may di vài lần là được, nhưng Diệp Sở Sở muốn thiết kế kiểu áo mới cho con trai, may cái loại khác với quần áo của con nhà người khác đó.
Cô đang tập trung viết viết vẽ vẽ thì Hạ Tùng Chi xông vào như một cơn gió
"Sở Sở em làm cái gì đấy?" Hạ Tùng Chi vào phòng thấy Diệp Sở Sở đang bận rộn liền hỏi.
"Em làm quần áo cho đứa bé, chị xem xem làm như vậy có đẹp không?" Diệp Sở Sở đáp lại.
"Em vẫn còn bình tĩnh mà may quần áo sao? Không phải Văn Thao nhà em xảy ra chuyện rồi ư?" Hạ Tùng Chi vội vàng nói.
Diệp Sở Sở ngây ngẩn cả người: "Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì cơ?"
Hạ Tùng Chi thấy vẻ mặt Diệp Sở Sở hết sức mờ mịt, lại nghĩ nếu Triệu Văn Thao thật sự xảy ra chuyện thì Diệp Sở Sở còn có tâm trạng may quần áo cho đứa nhỏ chắc?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT