Diệp Sở Sở lập tức hỏi ngược lại: “Vậy quần áo do em thiết kế thì sao? Có đẹp hay không?"
Triệu Văn Thao lập tức nghiêm túc nói: "Toàn bộ tạp chí, chỉ có trang phục vợ anh thiết kế là đẹp và có thể mặc!"
Đôi mắt đẹp của Diệp Sở Sở lưu chuyển, giơ cằm lên: "Cái này khác gì nhau đâu!"
Triệu Văn Thao lập tức thuận cán bò lên: “Vợ, cái này còn phải hỏi sao, ai cũng có thể nhìn ra những trang phục của mấy người kia thiết kế, sao nhỉ, không phải lộ vai thì chính là lộ hong, nhìn lại đồ của vợ, không lộ cái gì, lại còn đẹp tới thế. Có nghĩa là sao? Lộ càng nhiều càng không nổi lên ý gì, ngược lại là lộ càng ít càng làm người ta bấn loạn.”
Diệp Sở Sở phát hiện, người đàn ông này không chỉ là nói năng ngọt xớt, mà tư tưởng còn có chút nguy hiểm.
Diệp Sở Sở bình tĩnh dò hỏi: “Nói vậy là soa?”
Triệu Văn Thao đắc ý nói: “Còn chưa rõ sao, đã lộ ra rồi thì nhìn vào đã thấy, cái không nên nhìn cũng đã thấy, vậy còn nổi lên ý nghĩ gì chứ? Chính là vì ít đồ như vậy, đúng không? Cái này nghiêm giống như bó bao, không nhìn thấy cái gì thì đương nhiên sẽ suy nghĩ rồi, nghĩ tới bấn loạn... Ôi, vợ, em làm gì thế?”
Diệp Sở Sở nắm chặt lỗ tai của hắn, chất vấn: "Anh nhìn thấy gì? Còn có, anh thậm chí nghĩ cái gì?"
Triệu Văn Thao vội vàng giơ tay đầu hàng, nói: "Vợ, em nhẹ thôi, đừng kéo, rớt mất. Anh có thể nhìn thấy cái gì anh có thể nghĩ tới cái gì, em còn không biết sao?"
Diệp Sở Sở tức giận nói: “Em biết cái gì? Anh bớt lươn lẹo với em đi!”
Triệu Văn Thao cười tí tửng: "Sao em không biết được, chúng ta đều lẫn đã thấy cả rồi.... Ôi, vợ, nhẹ chút, nhẹ chút!"
Con khỉ con thấy vậy, phấn khích kêu ét ét, nó cũng muốn đến túm cái tai còn lại của Triệu Văn Thao, nhưng bị Triệu Văn Thao trừng, lui.
Diệp Sở Sở nhìn khỉ con kinh ngạc, cố nén mới không có cười ra tiếng.
Lúc hai người đang ồn ào thì Tiểu Bạch Dương tỉnh, trừng to mắt nhìn cha mẹ không nghiêm chỉnh, kêu “a a” vài tiếng.
Mặt Diệp Sở Sở ửng đỏ, lập tức buông.
Triệu Văn Thao cao hứng nói, một tay ôm con trai lại gần, nói: "Con trai ngoan của cha, con thật sự là cứu vớt bố từ trong nước sôi rồi!"
Diệp Sở Sở tức giận đến mỉm cười: "Em làm gì anh hả? Lại còn trong nước sôi nữa hả?”
Triệu Văn Thao vội vàng cười làm lành: "Vợ, anh chỉ nói vậy thôi, anh sai rồi."
Diệp Sở Sở biết bây giờ con tỉnh thì chính là muốn đi tiểu: “Mang con đi tiểu đi!”
"Tuân lệnh!" Triệu Văn Thao vẫn không quên trêu tức một cái, sau đó ôm con bô tiểu đi tiểu.
Diệp Sở Sở lấy tạp chí ra lật ra vài cái, vừa ý một vài người mẫu thời trang chịu mặc đồ hở lộ liễu trước mặt, cô đương nhiên không chịu nổi sự bảo thủ, nghĩ đến lời Triệu Văn Thao nói, lại tức giận.
Triệu Văn Thao đã ôm con về, thấy Diệp Sở Sở nhìn tạp chí ngây người, bèn hỏi: “Vợ sao vậy?”
Diệp Sở Sở ngẩng đầu nhìn hắn: “Có phải anh rất thích xem mấy cái này không?”
Triệu Văn Thao biết rõ nếu trả lời sai thì chắc chắn vợ sẽ tức giận, suy nghĩ một chút, quyết định ăn ngay nói thật: "Nói lời thật lòng thì cũng có hơi.”
Vẻ mặt Diệp Sở Sở thay đổi.
Triệu Văn Thao vội nói: "Vợ, em hãy nghe anh nói! Mấy cái này mới nhìn thì đều thích, nhưng đã thấy nhiều thì không có hứng thú gì nữa. Nếu có người đàn ông nói anh ta không thích, không phải anh ta nói dối đâu, là vì đã thấy nhiều thôi. Anh không có nói dối, trước kia anh đâu có xem mấy cái này, cái này là lần đầu tiên, vì vậy mới nói thế. Còn có, vợ, anh đã lướt thêm vài lần, mà lại còn là vì nhìn phong cách quần áo gì gì đó mà chị ba em nói trong thư đó!”
Diệp Sở Sở nhớ tới xuân cung đồ của thời đại kia, còn muốn rõ ràng hơn cái này, nhưng lúc đó chẳng phải Công Hầu Vương Tôn thích xem sao? Thế tử cũng có một bộ, khi đó chính mình cũng có thể tiếp nhận, vì sao bây giờ thì không được chứ, huống chi, cái này và cái kia còn là hai việc khác nhau.
Nghĩ xong, tâm trạng Diệp Sở Sở tĩnh lại, lại đánh giá người mẫu trên tạp chí một lần nữa, nói: “Anh thích nhìn cô ta, hay là quần áo, hay là người, hay là cái gì?”
Vấn đề này rất nguy hiểm, Triệu Văn Thao không dám trả lời ngay, mà là nó: "Vợ, thật ra anh vẫn thích nhìn em nhất... Thật sự, anh nói lời này là thật lòng. Em muốn là... không không không! Anh sẽ không để vợ anh mặc đồ như thế này đâu!”
Diệp Sở Sở nhìn dáng vẻ cẩn thận của hắn, phụt cười: "Anh đoán mò cái gì đó, em hỏi anh là có muốn biết vì sao quần áo này mắc như vậy không? Và em cũng có thể tham khảo một cái, cũng có thể giúp nâng tầm đồ của em hơn chút, ánh mắt nhập hàng của anh chuẩn như vậy, có lẽ cũng có thể nhìn ra cái gì đó."
Bấy giờ Triệu Văn Thao mới thở phào, hóa ra là chuyện đứng đắn, vậy nhất định phải dùng ánh mắt nghiêm chỉnh nhìn mới được. Hắn đưa con cho Diệp Sở Sở, cầm tạp chí lật, sau đó bảo: "Vợ, cái này phải từ từ xem, từ từ suy nghĩ, dù sao anh cũng chưa từng mua bán quần áo, chỉ chốc lát thì không nhìn ra cái gì."
Diệp Sở Sở cảm thấy người đàn ông này chỉ muốn nhìn đã mắt, bèn vươn tay kéo tạp chí để qua một bên, tức giận nói: "Nếu như chỉ chốc lát là nhìn không ra cái gì, hay là ăn cơm trước đi!"
Triệu Văn Thao ngoan ngoãn đi ăn cơm.
Ăn cơm xong, Triệu Văn Thao chủ động thu dọn, chùi rửa. Hai người rửa mặt xong, chui vào ổ chăn, Diệp Sở Sở chủ động nhắc đến một khoản tiền Chu Mẫn gửi tới.
Triệu Văn Thao sửng sốt, ôm vợ hôn một cái: "Vợ, cám ơn em đã ủng hộ anh!"
Diệp Sở Sở nói: "Lại ba hoa.”
Tuy Triệu Văn Thao không nhìn được nhưng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của vợ, cười nói: "Không có, anh thật sự nói lời thật lòng. Chỉ có điều là... Vợ, anh nghĩ đến cách khác, nếu có thể thực hiện, cũng không cần động vào số tiền này nữa."
Diệp Sở Sở tò mò nói: “Anh nghĩ ra cách gì?”
Triệu Văn Thao gợi lên sự hiếu kỳ, bảo: “Cái này, đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết.”
Diệp Sở Sở cũng không truy hỏi, bảo: "Vậy anh gửi ngân hàng đi, hiện giờ trong nhà cũng không cần tiền."
Tiền nợ xây nhà Triệu Văn Thao đã trả hết, về phần đồ tết đã có người đàn ông này buôn bán rồi, đến lúc đó để lại một ít là đủ rồi, còn quần áo, cô không có ý định mua.
Tiểu Bạch Dương còn nhỏ, mua mới thì qua một năm là chật, lãng phí! Mình cũng có quần áo, ngược lại là đàn ông, phải làm một mình, thường xuyên bôn ba bên ngoài, không có mấy bộ quần áo hình thức thì không tốt lắm.
Không thể không nói, Diệp Sở Sở hôm nay giống như Chu Mẫn, biết thủ đoạn tiếp thị của nhà buôn, cảm thấy mua cái gì cũng giống như đưa tiền cho nhà buôn, đưa tiền thì không quan trọng, mấu chốt là cảm giác cảm thấy mình giống như kẻ đần thì không tốt lắm.
Triệu Văn Thao nghe tính toán của vợ, cười nói: "Vợ, nếu mua chút đồ màcảm thấy nghĩ lấy đây là cái bẫy do nhà buôn thiết lập thì cái cuộc sống đó còn gì là thú vị nữa? Nên mua thì phải mua, chúng ta vất vả một năm, bận bịu vì một căn nhà rồi, bây giờ bước sang năm mới rồi, thế nào cũng phải khao cho mình một chút, mỗi người một bộ quần áo, còn có Tiểu Bạch Dương, chật thì cũng sẽ không lãng phí, để lại cho đứa thứ hai mặc. Lễ mừng năm mới con người ta đều có quần áo mới mặc, không thể để con chúng ta mặc đồ cũ được."
Lời này đã đánh sâu vào lòng Diệp Sở Sở.
Cô đáp: “Thật ra em cũng muốn mua.” Nói xong, Diệp Sở Sở lại áo não nói: "Bảo sao người ta đều chửi mắng các anh gian thương, quả nhiên mà. Cái gì em cũng biết, dẫu biết nhưng vẫn không có cách tránh. Bước sang năm mới rồi thì thế nào cũng có suy nghĩ phải mua bộ quần áo mới, chớ nói chi là người khác!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT