Diệp Sở Sở nghe xong trong lòng ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại nói: "Thật sự là càng ngày càng nói năng ngọt xớt rồi!"

Khỉ con ở một bên gật đầu kêu éc éc tỏ vẻ đồng ý, Tiểu Bạch Dương cũng vung bàn tay nhỏ bé tỏ vẻ nói đúng.

Triệu Văn Thao tức giận đến nở nụ cười: "Hai cái thằng bây, thật sự là lật trời rồi!"

Diệp Sở Sở thấy vậy cũng cười.

Buổi tối hâm ba cái bánh nhân đậu, làm bát cháo gạo kê, chưng quả cà, củ tỏi, đập quả dưa leo, vợ chồng son ăn một cách say sưa. Khoan hãy nói, chị gái của cửa hàng Thái Bình chưng bánh nhân đậu thật đúng là rất có mùi vị.

Chớ xem thường lương khô chưng, có người làm thế nào cũng không ngon, có người làm cho vui cũng ăn rất ngon, còn có om dưa muối, cũng là như thế này, một người om ra dưa muối một mùi vị, tựa như Diệp Sở Sở, làm cái gì cũng ngon hơn người khác làm tí.

Lúc ăn cơm, Diệp Sở Sở nói việc cưới xin của cậu hai Khúc.

Diệp Sở Sở nói: “Đang kẹt ngay đoạn xây nhà, đã qua lâu vậy rồi mà chưa có thư, em nghĩ đã toang rồi.”

Triệu Văn Thao húp bát cháo, nói: “Không đâu, lúc về anh thấy cậu hai Khúc mới từ trong thôn nhà gái về, nói là đi tặng bánh nhân đậu.”

Diệp Sở Sở kinh ngạc: “Hả? Tặng bánh nhân đậu cho nhà gái rồi à? Chuyện lớn vậy sao Hạ Tùng Chi không nói vậy?”

Triệu Văn Thao cười nói: "Chắc bận chưng lương khô rồi, hôm nay lạnh như vậy, chị ấy cũng không nên cứ chạy qua bên này."

Triệu Văn Thao cười nói: "Vội vàng bốc hơi khô lương thực đây đi, hôm nay lạnh như vậy, cô cũng không tốt tổng chay qua bên này."

Diệp Sở Sở ngẫm cũng đúng, bọn họ vẫn có hơi thiên vị.

Diệp Sở Sở rất ngạc nhiên: “Vậy là thành công rồi?”

Triệu Văn Thao nói: “Có thể không thành công sao! Em nhìn cậu hai Khúc ân cần cỡ nào là biết, con trai đến tuổi không cưới được vợ muốn điên rồi! Đừng nói nhà gái muốn nhà, dù có muốn sao sáng trên trời thì cũng phải cho! Em cứ xem đi, cậu hai Khúc chắc chắn sẽ đáp ứng.”

Diệp Sở Sở nhìn người đàn ông này, cười nói: "Vậy còn anh, lúc trước đã đến tuổi mà còn chưa có vợ có phải cũng thiếu chút điên rồi hay không?"

Triệu Văn Thao nghe vợ trêu chọc hắn, cười hì hì nói: "Đúng vậy, vợ, vì vậy là em đã cứu vớt anh!"

Diệp Sở Sở liếc hắn một cái: "Còn biết nói hay như hát! Đúng rồi, phim mà anh nói thế nào rồi, cũng đã sắp bước sang năm mới rồi, chưa có động tĩnh gì hết vậy?"

Diệp Sở Sở không muốn nghe hắn mồm điêu nữa, dời sang chủ đề khác.

Triệu Văn Thao nói: “Cái đó hả, đang thu xếp đây. Nói tới cái kia đúng là rất phiền, anh tới trong đoàn hỏi thăm Cao Tường và Tần Minh, họ nói cuối tháng mới có thể bán ra.”

Diệp Sở Sở hỏi: “Có phải chỉ có thể xem ở rạp chiếu phim không?”

“Hình như là vậy.” Song, Triệu Văn Thao nói xong đã phát hiện ra ý thật của vợ, vội nói: "Vợ, chờ sang năm anh sẽ dẫn em đi thị trấn xem phim nhé, có được không?”

Diệp Sở Sở đúng là thích xem điện ảnh, cho nên mới hỏi như vậy, làm ra một bộ phim, không biết có thể mua về xem hay không, chẳng qua nghe ý của Triệu Văn Thao thì hình như chỉ có thể đi rạp chiếu phim, mình mang theo đứa bé, trời lạnh tới như vậy mà đi rạp chiếu phim thì tới lui cũng phải một ngày, nghiện gì mà nghiện dữ vậy, hay vẫn là thôi đi!

Diệp Sở Sở nói: “Lạnh lắm, đi hơn một ngày con cũng không chịu nổi, đợi mùa hè sang năm rồi dẫn con theo cùng.”

Triệu Văn Thao nhìn Tiểu Bạch Dương đang nằm ở kia mở to mắt nhìn bọn họ, cố ý nói: "Thằng ranh con, đều là tại mày, liên lụy mẹ mày không được xem phim!”

Triệu Văn Thao nói không sai việc hôn nhân có liên quan đến cậu hai Khúc, không đến mấy ngày Hạ Tùng Chi đã đến nói tiến triển mới nhất, ông Khúc thỏa hiệp, đáp ứng cho xây nhà, trong nhà cầm cái này, lại mượn người kia, mượn thì cậu hai Khúc phải tự trả, nhà gái cũng đã đáp ứng.

Hạ Tùng Chi tức giận nói: "Cậu hai Khúc là cái đồ chết tiệt, tức chết chị rồi! Không nói tiếng nào đã đến nhà nhà gái, chị còn chẳng biết cái gì đây!”

Diệp Sở Sở cũng kinh ngạc, Hạ Tùng Chi không biết đến nhà nhà gái sao? Cô còn tưởng rằng Hạ Tùng Chi không tới(nhà mình) là vì hôn sự không thành công đây.

“Cậu ta tự trả?” Diệp Sở Sở khó có thể tin, cậu hai Khúc nhìn qua là người thật thà mà còn có lá gan đó sao?

"Đúng vậy, là tự cậu ta trả, trong nhà cậu ta cũng không biết, tôi nghe bà Khúc nói cậu ta nói đi nhà chị cả của cậu ta, mang một ít lương khô cho chị cả của cậu ta, đâu ai nghĩ đến cậu ta đến nhà nhà gái chứ!"

Diệp Sở Sở nghĩ nửa ngày nhớ tới một từ của Chu Mẫn, nói: “Đây là rất thích rồi!”

Hạ Tùng Chi phụt một cái, bật cười: "Rất thích? Sở sở, chị đúng là biết đùa! Đúng, rất thích, là chân ái, ha ha!"

Diệp Sở Sở nói: “Nhưng mà cậu hai Khúc này đúng là thật sự là lợi hại, đi một chuyến liền thành công."

Hạ Tùng Chi không cho là đúng: “Còn không phải đã đồng ý xây nhà với người ta! Không đáp ứng xây nhà thì em nghĩ xem, có thành được hay không!?”

Diệp Sở Sở hỏi: “"Vậy cũng được, bọn họ có nói chừng nào kết hôn không?"

Hạ Tùng Chi cảm thán nói: “Khi nào xây nhà thì khi ấy kết hôn! Em nói xem, đều là người, sao lúc trước chị không nghĩ tới những thứ này nhỉ, tuổi Xuân Yên bây giờ còn nhỏ hơn chị lúc ấy nữa!”

Diệp Sở Sở buồn cười: "Chị được rồi đó, Văn Chí nhà của chị đối xử với chị không tốt sao? Còn là thầy giáo, chị hãy thấy đủ đi!"

Hạ Tùng Chi đối với sự ngốc nghếch lúc trước của mình rất không cam lòng: “Chị đâu có không biết đủ, chỉ là chị so sánh với chị lúc ấy và Xuân Yên thì thấy mình ngốc nghếch biết bao!”

Cậu hai Khúc cũng bởi vì chuyện này mà có tiếng trong thôn, còn chưa đặt hôn đã tới nhà nhà gái, đã khiến càng thêm nhiều người nhận biết cậu ta, thấy là đều trêu chọc, mà chị bốn cũng mới biết được chuyện này. Cũng không trách chị bốn biết sau, thật sự là trong khoảng thời gian này quá là bận, từ khi làm đậu hũ cho anh ba, thời gian đi gõ cửa nhà ai cũng không có.

Yêu cầu của anh ba rất cao, hạt đậu nhất định phải chọn cho sạch, hỏng thì không cần nữa, còn phải rửa ba lần rồi ngâm, sau đó nhân công mài ra, bỏ vào trong nồi nấu, nồi phải là nồi sạch chỉ dùng nấu đậu hũ không có bất kỳ vị dầu, bởi vì ở nông thôn làm đồ ăn, nấu cơm, nấu nước tất cả đều là một cái chảo, dẫu rửa thế nào cũng không sạch sẽ, vì vậy muốn phải dùng một nồi riêng biệt, nếu không thì đậu hũ làm ra sẽ có mùi tanh của dầu.

Chị bốn muốn trộm lười, nhưng anh ba nói anh ta đã làm đậu hũ nhiều năm, đậu hũ như nào chỉ ngửi một hơi nếm một tí là biết ngay được làm như thế nào, nếu để anh ta phát hiện khác thường thì một xu cũng sẽ không cho!

Anh ba làm đậu hũ ngon là điều ai nấy công nhân, chị bốn sợ không được trả tiền nên chỉ có thể nghiêm túc và nghiêm túc. Một ngày như vậy trôi qua, mệt mỏi không muốn đứng lên, hơn nữa còn có đứa bé, làm sao có thời giờ đi nhiều chuyện, cho nên chuyện bên ngoài không biết cái gì.

Hai ngày bận bịu chưng lương khô, mỗi ngày còn chuẩn bị một nồi đậu hũ tương. Thả lỏng một chút, chị ta thật sự ngột ngạt muốn hỏng người rồi, hôm nay đưa con cho mẹ Triệu chăm, còn mình thì đi thăm nhà làng xóm, ngay sau đó đã nghe được chuyện này.

Đây là thứ gì vậy, cậu hai Khúc không thấy người mà chị ta giới thiệu là vì Diệp Sở Sở tiến cử người trước chị ta hả? Cái này khiến chị ta có chút không thể tưởng tượng nổi, Diệp Sở Sở còn làm mai mối sao? Trong ấn tượng của chị ta, chị em dâu và các chị ta không giống nhau, không giống thế nào chị ta cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy không phải người cùng một cái thế giới. Nhưng làm sao một người như vậy mà chiếm việc của đám các chị ta thế?

Chị ta không tin, kiên quyết tới hỏi Diệp Sở Sở rồi.

Diệp Sở Sở không nghĩ tới chị bốn sẽ đến muộn như vậy.

“Đúng là có chuyện như vậy.” Sau đó, Diệp Sở Sở nói chuyện đã xảy ra mấy hôm nay một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play