Vở kịch không dài, chỉ có hơn một giờ, còn rất thô sơ là bởi vì thời gian quá ngắn, không được làm một cách tinh vi. Nhưng người nhà quê không nhìn ra những điều này, chỉ mong muốn một thứ vui vẻ mà điểm này thì làm được rồi.

Thế nên mọi người rất thích, thậm chí đám thanh niên cũng cảm thấy vở kịch này hát hay hơn so với mấy ngày hôm trước nhiều, thú vị, bàn tay vỗ đến đỏ cả lên, còn ồn ào náo nhiệt vô cùng!

Cao Tường không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy, đi phía trước rồi đứng lại, dùng giọng nam nói một câu: “Nói thêm một câu nữa, tôi cũng là một người đàn ông chính cống!” Nói rồi tháo tóc giả xuống, lộ ra cái đầu đinh của anh ta.

Người dưới sân khấu kinh ngạc, chỉ vào Cao Tường nói không nên lời.

Triệu Văn Thao phụt cười ra tiếng, lúc này mọi người mới như thể tìm được mạch suy nghĩ vậy, cười ha ha theo.

Toàn bộ vở diễn cũng kết thúc trong tiếng cười vui sướng này.

Xong việc, mọi người đều bàn luận chuyện Cao Tường và Tần Minh là đàn ông chính cống, như thể việc quảng cáo thỏ không dấy lên gợn sóng nào. Nhưng mấy ngày qua đi, người tới tìm Triệu Văn Thao bán thỏ lại nhiều hơn.

Những người này đa số đều là người ngoài thôn. Triệu Văn Thao đã biết quảng cáo thỏ có tác dụng rồi.

Hắn đoán không sai, sau khi kết thúc ở thôn tiếp theo, Cao Tường và Tần Minh lại mang vở kịch thỏ này lên sân khấu như một vở diễn thêm. Bọn họ còn tỉ mỉ sửa lại một chút, được càng nhiều người thích hơn, lúc này mới có người tới chỗ Triệu Văn Thao bán thỏ.

Khi bọn họ diễn xong hết ở cả năm thôn, thỏ của Triệu Văn Thao cũng tiêu thụ được một nửa, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa xong.

Đoàn kịch huyện diễn xong ở nông thôn rồi trở lại huyện. Bởi vì vở diễn này có tiếng vang không tồi nên khi trở về lãnh đạo quyết định diễn ở trong huyện, kết quả lại hót hòn họt.

Ở mười mấy năm sau thì chính là món tiền bùng nổ hằng năm!

Một tấm vé mà xào tới tận năm hào tiền. Phải biết rằng khi đó đến rạp hát huyện xem kịch cũng chỉ có vài xu tiền, vé phim điện ảnh mới một hai hào tiền. Năm hào tiền này còn có người không mua được đâu.

Không cẩn phải nói, Cao Tường và Tần Minh đã trở thành đại gia tuyến một trong kịch, tuy rằng bọn họ hơi mông lung đối với hiện tượng này. Vở diễn này hay đến thế sao?

Cho dù đã tỉ mỉ sửa lại nhưng cũng không đến mức tung hô như thế chứ?

Đây là tình huống mà bọn họ chưa gặp bao giờ nên mông lung trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn phải tìm Triệu Văn Thao nói chuyện, dù sao đây cũng là vở kịch mà hắn tạo ra.

Rất dễ để tìm được Triệu Văn Thao, hắn thường xuyên tới tiệm hoành thành của Chung Dụng nổi tiếng trong phố buôn bán ở huyện để bán nguyên liệu nấu ăn.

Hôm nay hai người nhân dịp nghỉ ngơi tới tìm Triệu Văn Thao, cũng tới giờ cơm rồi nên ở trong tiệm của Chung Dụng vừa ăn vừa nói chuyện.

Triệu Văn Thao nghe xong câu chuyện của bọn họ thì cũng khá bất ngờ. Hắn chỉ nghĩ thỏ của mình bán được nhiều rồi, quảng cáo thỏ không tệ nhưng không nghĩ tới bản thân vở kịch này còn hot hòn họt.

Chớp chớp mắt, hắn nào biết vì sao mọi người lại thích chứ, hắn có hiểu về kịch đâu!

Chỉ là không hiểu về kịch nhưng hắn biết lừa, thế là đủ rồi.

“Tôi nói hai anh này, chuyện này đơn giản xiết bao, thế mà các anh lại không biết ư?” Triệu Văn Thao đánh một đòn phủ đầu trước tiên.

Đơn giản sao?

Đơn giản chỗ nào chứ?

Hai người vội vàng khiêm tốn xin chỉ giáo.

Triệu Văn Thao gắp một miếng đồ ăn rồi nói: “Vở diễn này có thể được hoan nghênh như vậy là vì hai chữ tươi sốt!”

Hai người sửng sốt. Mới mẻ?

Triệu Văn Thao tiếp tục lừa phỉnh: “Lấy một ví dụ nhé! Anh đi mua rau mua thịt, anh muốn mua loại như thế nào, không phải là tươi sốt sao? Việc này cũng cùng một đạo lý giống như vở kịch thôi. Trước kia các anh toàn hát những vở truyền thống hay tiết mục ngắn nổi tiếng. Tôi thừa nhận, ừ thì hay. Nhưng mà nghe quá nhiều rồi thì cũng ngấy chứ. Các anh đừng nóng vội, nghe tôi nói đây. Đặc biệt là những người không biết thưởng thức kịch đấy, ví dụ hạng người giống như tôi đây, tôi chả hiểu gì nên nghe xong cũng chẳng biết hay hay dở. Người như tôi còn rất nhiều, nói khó nghe một chút thì trên cơ bản ở nông thôn toàn là dạng người này. Chính như mấy ông già bà cả thích nghe kịch đã chắc biết thưởng thức đấy. Đột nhiên đưa ra một vở hài hước, phần nói chuyện nhiều hơn hát, mới mẻ biết bao, thú vị biết bao! Các anh nói xem mọi người có thể không thích sao?”

“Nhưng vở diễn này thật sự là…” Cao Tường một lời khó nói hết.

Đây thật sự không tính là hí kịch, nói là hí kịch thì đã là coi trọng nó rồi. Nhưng lại làm bọn họ thành công, còn kiếm được tiền cho đoàn kịch, làm hai người đều mê mang.

Chẳng lẽ trước kia kiên trì theo đạo lý nghệ thuật đều là sai ư?

Triệu Văn Thao lại không có nhiều suy nghĩ như bọn họ, thấy bọn họ rất đau khổ thì trong lòng nói những người làm nghệ thuật quả nhiên đều không bình thường, vở kịch sốt dẻo, kiếm được tiền rồi mà còn không vui. Đây không phải ăn no dửng mỡ sao?

“Các anh phải diễn vở này cho thật tốt. Có điều, tôi không kiến nghị các anh lại sửa tiếp đâu. Thứ mà mọi người xem chính là ý vị này, nếu như các anh sửa thành những vở truyền thống đó, tám cái vở đứng đắn thì phỏng chừng không ai xem nữa đâu.” Triệu Văn Thao có lòng tốt nhắc nhở.

Hai người gật đầu, bọn họ cũng nghĩ đến điểm này.

Thật ra cho dù sửa thì cũng không biết nên sửa ra sao, suy cho cùng nội dung cốt yếu là do Triệu Văn Thao làm ra mà.

“Còn nữa, tôi kiến nghị các anh điều này, nếu như các anh cảm thấy diễn vở kịch này quá khó xử, quá tra tấn người ta thì có thể quay thành phim điện ảnh, bán đi là có thể bán được tiền, các anh không còn cần rối rắm như vậy nữa.” Triệu Văn Thao ăn miếng đồ ăn rồi nói.

Hai người dại ra. Làm thành phim điện ảnh á?

Sao mà đầu óc người này nghĩ ra được vậy? Một vở như vậy đã muốn làm thành phim điện ảnh bán đi?

“Anh nói làm thành phim điện ảnh có thể bán đi sao?” Tần Minh lẩm bẩm.

“Sao lại không thể chứ? Anh xem Hoa làm mối* đi. Đúng không? Không phải cũng làm thành phim điện ảnh sao? Mọi người thích xem lắm đấy thôi, chỉ cần làm thật tốt là được. Vả lại các anh phải mau chóng làm nhân lúc này mọi người đều thích xem, đừng chờ đến khi mọi người đều đã xem hết rồi mới làm, vậy thì không ai mua đâu.”

*Hoa làm mối là một vở Bình kịch (một loại tuồng ở miền Hoa Bắc và Đông Bắc Trung Quốc) kinh điển, thuộc thể loại hài kịch. Tên kịch có ý là lấy hoa làm mối, được cải biên từ “Liêu trai chí dị - ký sinh”

Chuyện này không khác gì làm ăn buôn bán, thứ cần đến đều là cơ hội làm ăn lướt qua trong giây lát.

Triệu Văn Thao nói tiếp: “Bây giờ các anh hãy trở về nói chuyện với lãnh đạo các anh thử xem, hẳn là bọn họ biết cách làm phim điện ảnh đấy.”

Nào ngờ hai người lập tức lắc đầu, sau đó cùng nhìn Triệu Văn Thao.

“Các anh nhìn tôi làm gì? Tôi không biết làm phim điện ảnh đâu.” Triệu Văn Thao vội nói.

“Anh không biết làm phim điện ảnh nhưng anh biết buôn bán mà.” Cao Tường nói mà mắt sáng rực lên.

Tần Minh cũng bảo: “Anh có thể bán đồ ăn thì cũng có thể bán phim điện ảnh, anh theo chúng tôi trở về nói chuyện này với lãnh đạo của bọn tôi đi. Tôi cảm thấy theo những điều mà anh nói thì bán điện ảnh cũng đơn giản như thứ anh buôn bán vậy.”

Cao Tường gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ biết hát tuồng, chả hiểu gì về phương diện này cả, vẫn nên để anh nói chuyện này với lãnh đạo của bọn tôi thôi. Anh yên tâm, nếu như làm thành phim điện ảnh mà bán được thì phần của tôi sẽ cho anh hết.”

“Phần của tôi cũng cho anh!” Tần Minh vội nói.

Triệu Văn Thao âm thầm trợn trắng mắt. Hắn chỉ lừa dối người ta thôi, còn bảo hắn đi nói, nói như thế nào chứ?

Không cần suy nghĩ Triệu Văn Thao đã muốn từ chối.

Chỉ là ngẫm nghĩ lại, cho dù nói thì vở kịch này cũng là do chính mình soạn ra, nếu như thật sự có thể làm thành phim điện ảnh thì cũng không tệ.

Còn về việc bán bộ phim điện ảnh này như thế nào và cả làm thành phim điện ảnh ra sao, có phải tốn rất nhiều tiền không thì đó là chuyện sau này phải giải quyết, hiện tại điều cần giải quyết chính là thuyết phục được sự ủng hộ của lãnh đạo đoàn kịch.

Đừng thấy trong đầu Triệu Văn Thao hiện lên nhiều ý nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không hề ấp úng, nói rất sảng khoái: “Với tình cảm giữa chúng ta mà các anh còn nói đến chuyện này cứ như thể người ngoài không bằng. Tôi đi với các anh nói chuyện cùng lãnh đạo của các anh, sau đó xem thử xem đòi hỏi những gì, những chuyện khác để sau lại nói!”

Triệu Văn Thao không muốn cả đời dãi nắng dầm mưa như vậy, hắn chỉ muốn đi từng bước lên trên. Đừng tưởng rằng không được, không phải việc buôn bán thỏ của hắn cũng xuất ra từng chuyến ổn định đó sao?

Vậy thì làm một bộ điện ảnh cũng không phải không thể.

Thằng nhãi này chính là người gan hùm gan báo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play