"Mẹ đi đưa bánh cho mợ, lát nữa sẽ quay lại."

Triệu Văn Thao nói cho con trai xong, nhìn xem thời gian cũng không còn sớm lắm nên làm cơm trưa, liền để con mình đặt vào xe nôi, xắn tay áo bắt đầu làm.

Còn lại chút bột mì, nướng bánh rất phiền toái, hắn trực tiếp cuộn thành sợi mì, lại đánh trứng gà rồi bỏ hành vào làm nước canh, lấy dưa chuột từ trong hầm, bỏ đồ gia vị lên, lại cắt rau cải nhỏ ra.

Chờ Diệp Sở Sở trở về, cơm nước đã xong xuôi.

"Anh làm nhanh thế." Diệp Sở Sở cười nói.

"Anh mà lại, cũng không nhìn chồng của em là ai." Triệu Văn Thao cười nói: "Vợ, em đói bụng chưa, mau ăn đi. Chị dâu em về chưa."

"Lúc em tới thì đúng lúc mấy chị ấy muốn đi, cũng đưa bánh đường cho chị ấy rồi, thật sự là cũng không có thời gian để xem diễn." Diệp Sở Sở ôm lấy con trai cho bú sữa: "Các chị nói buổi chiều lại qua tiếp, cũng không biết có thể lại đây hay không, lúc này đang bận việc lấy củi chuẩn bị qua mùa đông dùng."

Triệu Văn Thao hỏi: "Mấy anh trai của em không phải nhiều đất sao, cây khô rơm rạ không đủ đốt? Chỉ đốt cho giường lò, có thể xài hết bao nhiêu?"

"Cho dù cây khô đủ, nhưng nhiều củi cũng là tốt." Diệp Sở Sở nói: "Đừng đến lúc đó lại phải đi nhà người ta mượn củi đốt, vậy thì ngại lắm."

"Có gì mà ngại, đến lúc có trả là được." Triệu Văn Thao chưa bao giờ biết ngại là gì.

Diệp Sở Sở cười liếc hắn một cái: "Có thể mượn hay không, mượn thì phải trả nhân tình."

"Vợ, em sai lầm rồi, phải cần chính là nhân tình, bởi vì thế này mới có thể có quan hệ, không phải có câu như thế này sao, thân thích phải thường đi lại, bằng không sẽ xa lạ, nhưng đi thế nào được, không phải là có trả có mượn, đáp nhân tình sao!" Triệu Văn Thao nói.

Hắn cũng làm như vậy, hắn đi đâu cũng sẽ mở miệng nhờ vả người khác, sau đó tự hắn sẽ trả cái phần ơn nghĩa này, như vậy anh tới tôi đi hai người liền quen thuộc.

Sau đó sẽ thành bạn bè, sau đó lại giúp đỡ nhau, chia sẻ thông tin, cùng nhau phát tài.

Cho nên ở trong mắt Triệu Văn Thao, đền đáp nhân tình có thể là cách để mở rộng quan hệ, là phương thức sinh tồn tốt nhất, rất khó lý giải chuyện trước thì mượn nồi ăn cơm sau lại oán trách cái nồi.

Diệp Sở Sở cũng hiểu được những điều hắn nói là có lý, cười cười: "Cũng không phải là tất cả mọi người cũng giống như anh, có người cảm thấy được việc trả ơn cính là gánh nặng." Chỉ là chính chồng của cô tính tình sảng khoái hướng ngoại, lúc này mới không rập khuôn như vậy, cô hỏi: "Buổi sáng anh làm gì thế? Không thấy người đâu."

"Tìm bọn họ còn nói chuyện quảng cáo thỏ." Triệu Văn Thao nói chuyện lấy tên kịch là “Lấy thỏ vi môi”.

Diệp Sở Sở không nhịn được, bật cười: "Lấy thỏ vi môi? Sao lại lấy cái tên như vậy?"

"Này cũng không phải là anh nghĩ, là hai vị kia nghĩ ra." Triệu Văn Thao buồn bực nói: "Anh nói sửa một cái, bọn họ nói tên này phù hợp tình tiết với cốt truyện, muốn dùng, anh nghĩ muốn dùng thì dùng đi, dù sao chỉ là cái tên, nếu cố chấp sửa, sẽ làm ảnh hưởng đến nhiệt tình của họ."

Diệp Sở Sở nghe đến đây hứng thú vội hỏi là tình tiết chuyện gì, Triệu Văn Thao đơn giản nói.

"Đại khái chính là như vậy, nhưng còn cần thêm, muốn cái gì mà cao trào gì đó, anh cũng không quá hiểu, chờ bọn họ tập xem thì anh xem thử, không được thì nói họ sửa."

"Ngày mai trình diễn sao? Thời gian có kịp không?" Diệp Sở Sở hỏi.

"Ngày mai không diễn, chờ thôn chúng ta diễn xong rồi bổ sung thêm vào." Triệu Văn Thao nói.

"Vậy thì chắc kịp, đến lúc đó tất cả mọi người bán lương thực xong, người cũng nhiều, chỉ cần các anh diễn hay, phỏng chừng hiệu quả sẽ không tồi." Diệp Sở Sở nói xong, nhìn con trai đã ngủ, để xuống cho bé ngủ, lại đây ăn cơm.

"Anh cũng vậy nghĩ như vậy." Triệu Văn Thao làm bát mì cho cô, rải hành lên, nói.

"Ừm, tay nghề càng ngày càng tốt, ăn ngon lắm." Diệp Sở Sở ăn một miếng, không chút keo kiệt mà khen ngợi.

Triệu Văn Thao vui vẻ nói: "Vợ thích ăn là tốt rồi, ăn nhiều một chút, buổi chiều em đi xem diễn đi, anh trông con."

"Buổi chiều anh không tới xem người ta tập luyện à?" Diệp Sở Sở hỏi.

"Không đi, tập luyện không có ý nghĩa, lại không ngừng lặp đi lặp lại, anh xem hai lần là thấy chán." Triệu Văn Thao ăn một miếng dưa chuột, nói: "Anh phát hiện, anh cũng chỉ có thể chạy đi chạy lại mua bán, bảo anh làm chuyện khác không được, anh không có kiên nhẫn. Cao Tường nói, bọn họ diễn toàn lặp đi lặp lại mấy vở đó, mười năm như một, anh vừa nghe mà đau cả đầu, nếu là anh, đã sớm điên rồi."

Diệp Sở Sở cười nói: "Anh buôn bán cũng không phải mười năm như một sao? Sớm đi tối về, anh cũng rất có kiên nhẫn, kỳ thật vẫn là xem có thích hay không, thích thế nào thì cũng xong, không thích thế nào cũng không được."

Triệu Văn Thao gật gật đầu: "Vợ, em nói rất có đạo lý, nhưng mà, anh không phải mười năm như một đâu, lúc này anh mới làm được một năm."

"Em là đang ẩn dụ so sánh thôi, đừng có để ý chi tiết này." Diệp Sở Sở lườm hắn một cái.

Triệu Văn Thao cười nói: "Vợ, anh sai rồi, ăn miếng dưa chuột cho xin bớt giận."

Diệp Sở Sở giận liếc nhìn hắn một cái, thật là.

Triệu Văn Thao cười nói: "Anh biết ý vợ mà, bọn họ là thích mới có kiên nhẫn như vậy, anh là bởi vì không thích nên mới không có kiên nhẫn như vậy."

"Người chỉ khi làm chuyện mình thích thì mới không thấy phiền." Diệp Sở Sở nghĩ đến chuyện mình vẽ tranh, thấy vẽ bao lâu cũng không phiền.

Triệu Văn Thao nghĩ nghĩ nói: "Vợ, kỳ thật anh cảm thấy anh cũng không phải thích buôn bán, anh là thích buôn bán kiếm được tiền mau. Anh là thích nhanh chóng, tính tình anh từ nhỏ đã vội vàng, chuyện gì cũng muốn làm nhanh cho xong, mà kiếm tiền thì ngoại trừ mua bán ra cũng không có chuyện khác có thể kiếm được nhanh."

"Sao lại không có được, tỷ như đánh bạc?" Diệp Sở Sở nhìn hắn đầy thâm ý.

Triệu Văn Thao nghĩ đến năm trước đã từng đánh bạc, lập tức lắc đầu nói: "Nơi đó có đánh chết anh cũng không đi, kinh khủng lắm!"

Trước đó tới cái căn phòng nhỏ kia, hắn cảm thấy căn phòng mà Mã Tiểu Lục dẫn hắn đi đánh bạc rất bẩn, càng đừng nói bây giờ hắn còn đang sống trong nhà mới, mới nghĩ một tí đã cảm thấy chịu không nổi.

Diệp Sở Sở cười cười, nói: "Vậy nếu nơi đó là một nơi sạch sẽ thì thế nào?"

"Vậy cũng sẽ không đi, anh không có hứng thú với mấy thứ này." Triệu Văn Thao nói rành mạch.

Diệp Sở Sở lúc này mới vừa lòng, cũng không định châm biếm anh nữa.

Ăn cơm xong, Diệp Sở Sở xem diễn, một hồi rồi trở về cho con trai ăn.

Triệu Văn Thao ở nhà trông Tiểu Bạch dương, thuận tiện sắp xếp chăm thỏ, lại sửa sang lại sân, Tiểu Bạch Dương ở đó nhìn cha hắn bận việc, ừm, còn có con khỉ nhỏ cũng ngồi xổm ở kia nhìn.

Một người một khỉ, hai tên trông cửa nhỏ!

Buổi chiều hai chị dâu nhà họ Diệp không có tới, buổi tối hai chị cùng với cha Diệp, anh cả Diệp, anh hai Diệp cùng nhau đến xem phim chiếu bóng, Diệp Sở Sở vừa hỏi mới biết được chiều mấy chị bận lấy củi.

Đàn ông họ Diệp sống thật sự là không có chút cẩu thả, việc gì cũng sẽ làm.

"Này nếu mùa hè chiếu phim thì tốt rồi." Chị hai Diệp ngồi xuống, nói: "Hôm nay vẫn là có chút lạnh."

Ngồi bên cạnh chị còn có chị dâu hai nhà họ Triệu nói: "Mùa hè làm sao có thời gian mà xem, đều bận làm ruộng cả rồi."

"Cũng đúng, nông dân quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mấy ngày nay là có chút thời gian, này xem xong rồi, lại bắt đầu chế biến lương thực, rồi lại tiếp tục làm lương khô." Mẹ Triệu có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc bà thông gia đi kinh thành, bằng không tôi thế nào cũng phải tự mình đi qua mời bà ấy lại đây xem mới được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play