Diệp Sở Sở nói: “Ban đêm tiểu Bạch Dương muốn bú với thay tã thì mới khóc, cũng chỉ khóc có mấy tiếng, sau đó liền ngủ ngay, nó cũng ngủ được lắm, mẹ chúng ta cũng đỡ bận lòng nhiều, có điều cũng làm cho mẹ chúng ta với mẹ em lo lắng quan tâm dữ lắm.”
Khi cô ở cữ thì là mẹ chồng với mẹ đẻ luân phiên nhau sang chăm sóc dọn dẹp.
Vì vậy không cần phải lo lắng quan tâm chuyện gì cả, cho dù là cô hay là tiểu Bạch Dương, hai mẹ con ở trong tháng cứ ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi lại ăn, không thì tinh thần làm sao có thể tốt được như thế này chứ.
Còn nói giống nhau cả, vừa bước vào một cái nhìn cũng không thèm nhị Ngũ Nha một cái liền ôm tiểu Bạch Dương ở trong lòng đầy thích thú thế kia, miệng thì nói như nhau cả nhưng trong lòng ai chả thích con trai.
Nựu Nựu ở trong lòng Hạ Tùng Chi lớn hơn mấy đứa nhỏ của bọn họ một tháng, sự thay đổi của trẻ con trong giai đoạn này là lớn nhất, mỗi tháng đều có dáng vẻ mà tháng đó cần có.
Nựu Nựu giống mấy đứa con nít lớn, chớp chớp mắt tò mò nhìn tiểu Bạch Dương, nhưng tiểu Bạch Dương lại không hề hứng thú gì với nó, ngó đông có tây nhưng lại không hề tập trung ở trên người của ai cả, chẳng được bao lâu liền mệt, ngáp một cái thật to.
Diệp Sở Sở cười: “Nó muốn đi ngủ rồi, em dỗ nó ngủ đã.”
Hạ Tùng Chi không đi ăn cơm, ở bên chơi với Diệp Sở SỞ, chẳng được bao lâu Nựu Nựu nhà chị cũng ngủ luôn, nhưng Diệp Sở Sở vẫn nhờ chị năm Triệu lấy một chén cơm vào cho Hạ Tùng Chi ăn.
“Nhà em đến khi nào thì tách bắp đây, hay là chị bảo Văn Chí sang giúp cho một hôm?” Hạ Tùng Chi không hề khách khí, vừa ăn vừa hỏi.
“Không cần, nhà chị cũng bận mà, Văn Thao chẳng trồng bao nhiêu cả.” Diệp Sở Sở nói.
“Nhà em trồng hai mươi mẫu ngô đúng không, thế là cũng nhiều rồi đó.” Hạ Tùng Chi nói.
“Cũng không ít, có điều anh ấy làm được, cùng lắm thì em gọi mấy anh em bên nhà mẹ đẻ sang giúp.” Diệp Sở Sở nói.
“Em có cần phải ra đồng không?” Hạ Tùng Chi hỏi.
Diệp Sở Sở lắc lắc đầu: “Em không cần phải ra ruộng, nếu không thì tiểu Bạch Dương chẳng có ai chăm, hơn nữa em cũng mới hết cữ, em còn muốn dưỡng cơ thể thêm nữa.”
“Thế thì em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.” Hạ Tùng Chi cười nói, ăn xong liền đặt bát xuống, có chút cảm khái nói: “Coi như chị nhìn ra được rồi, mình không tự thương chính mình thì chẳng có ai thương mình cả.”
“Cũng không có cãi.” Hạ Tùng Chi thở dài mọt hơi than: “Bây giờ đang thu hoạch vụ mùa thu, mọi người ai cũng mệt, lúc chị chăm con ở nhà nấu cơm hết, không chăm con thì phải ra đồng làm, đến khi về vẫn phải nấu cơm, nhưng lại không thể nói được lời nào.”
Diệp Sở Sở cũng không biết nên nói gì, ở chung với nhau chính là như vậy, làm ít hay làm nhiều đều không thể tính toán được, tính toán thì sẽ cãi nhau, cãi nhau thì sẽ giận nhau.
“Chị muốn ra ở riêng.” Hạ Tùng Chi lại nói tiếp, chuyện này từ lúc con gái còn đang trong bụng chưa được sinh ra chị đã nói với Diệp Sở Sở rồi.
“Triệu Văn Chí có thể đồng ý không?” Diệp Sở Sở không chút kinh ngạc hỏi.
“Không phải bây giờ chị cũng đang nuôi thỏ sao, thỏ mà sinh nhiều, sinh nhanh, trong nhà không có chỗ nào lớn hơn, cứ chen chúc mà ở như thế sao? Ra ngaoif thì cũng có thể nuôi được nhiều thỏ hơn!” Hạ Tùng Chi chớp chớp mắt nói với Diệp Sở Sở.