Khi đang nói thì Diệp Sở Sở bước vào, mẹ Triệu lập tức căng thẳng.
“Sở Sở à, sao con lại tới? Không có việc gì thì cứ nằm ở trên giường ấy, bây giờ trời vẫn rất lạnh, gió cũng to như thế.” Mẹ Triệu vội vàng bảo cô lên giường nằm.
Diệp Sở Sở cười: “Mẹ, con qua đây để nói với mẹ, Văn Thao và Mã Tiểu Lục đi chơi rồi, người trong thôn bảo dùng cái gì cũng được, hai người đừng lo lắng.”
Cha Triệu và mẹ Triệu liếc mắt nhìn nhau, mẹ Triệu nói: “Sở Sở, con không lo lắng à? Mã Tiểu Lục là một đứa hám tiền, hai năm trước còn bị ngồi tù vì tội đánh bạc, ra tù rồi vẫn chết không thay đổi.”
Diệp Sở Sở vô cùng tự tin nói: “Con tin tưởng Văn Thao.”
Cha Triệu và mẹ Triệu ngẩn người, rất nhanh đã được sự tin tưởng của Diệp Sở Sở làm cho yên tâm, đến cả con dâu còn tin tưởng con trai như vậy, huống hồ bọn họ còn là cha mẹ rồi, suy cho cùng trước giờ con trai chưa từng làm cho họ thất vọng.
Triệu Văn Thao cùng Mã Tiểu Lục đến một nhà ở đầu thôn phía Tây, xung quanh ngôi nhà này không phải là đồng ruộng thì là rừng cây, tường trong vườn cũng rất thấp, còn đặt vài đống củi, cửa sổ phía sau cổng sau càng đầy đủ hơn, chạy trốn rất dễ dàng, quả thực là một nơi được xây để đánh bạc.
Có ba gian nhà, hai gian nhà ở bên trái và bên phải đều có sòng bạc, một bên là bài chải, một bên là bài cẩu.
Chủ nhân của căn nhà là một ông lão neo đơn, bất kể ai thua ai thắng đều từ đó rút ra mười phần trăm, ngày bình thường ông chịu trách nhiệm sưởi ấm giường, đun nước, canh chừng, cũng có lúc sẽ làm vài món cho mọi người ăn.
Ông lão đang thu dọn đống củi ở cổng sân và tiện thể trông chừng, Mã Tiểu Lục chào ông một tiếng rồi đưa Triệu Văn Thao vào trong sân.
“Anh Triệu, anh muốn chơi gì?” Mã Tiểu Lục giới thiệu qua về hai gian nhà.
Sân vườn rất lớn, sau khi Triệu Văn Thao vào trong sân mới nghe thấy những tiếng ào ào náo nhiệt ở trong nhà, nghe ra có vẻ có rất nhiều người.
“Khá náo nhiệt đấy nhỉ.” Triệu Văn Thao nói.
“Cũng không có mấy người, bây giờ mọi người đều bận lo liệu việc đồng ruộng, mùa đông mới có nhiều người, đi thôi, chúng ta vào trong.” Mã Tiểu Lục nói rồi đẩy cửa ra.
Triệu Văn Thao đến gian nhà phía Đông trước, gian nhà phía Đông là chơi bài trải, bài xì tố, xúc xắc, được chất đống lộn xộn ở một bên trên bàn, trên mặt đất đầy đầu thuốc lá và đờm, vô cùng bẩn thỉu.
Một đám người ngồi trên giường, có người hút tẩu thuốc, có người hút thuốc lá trong bao, còn có hai người hút thuốc lá miệng, trong làn khói thuốc lượn lờ, người nào cũng đầu bù tóc rối, giống như một cái chuồng gà, sắc mặt vàng như nến, quần áo còn bẩn thỉu bóng loáng, người nào cũng giống như kẻ nghiện thuốc, trong số bọn họ có người đang đánh bài, có người đang xem bài, thỉnh thoảng lại duỗi cổ hét lên những tiếng đầy kích động.
Mặc dù Triệu Văn Thao không phải là một người sạch sẽ, nhưng vợ hắn là người sạch sẽ, phòng ốc trong nhà tồi tàn nhưng lúc nào cũng rất ngăn nắp gọn gàng, ngay cả mẹ Triệu cũng sẽ dọn dẹp phòng sạch sẽ. Hoàn cảnh như thế này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, còn chưa nói đến việc chơi, ở thêm một lúc nữa thôi sẽ cảm thấy như bị tra tấn vậy. Hắn bước chân ra ngoài, ra đến bên ngoài cửa phòng rồi liền hít thở liền mấy hơi mới đỡ hơn, lúc này một người đi ra từ trong phòng, vội vàng đẩy hắn sang một bên.
“Không nhịn được nữa rồi không nhịn được nữa rồi!” Người kia vừa nói vừa cởi thắt lưng, đứng ở một bên cửa rồi bắt đầu đi tiểu.
Triệu Văn Thao trợn trừng mắt, người đó còn nói với hắn: “Anh ở thôn nào đấy, sao tôi chưa từng nhìn thấy anh?”
“Tôi là người ở thôn Đông.” Rất lâu sau Triệu Văn Thao mới trả lời.
Người đó đi tiểu xong thì kéo lại quần, quay đầu liếc nhìn Triệu Văn Thao rồi nói: “Anh muốn chơi gì?”
Triệu Văn Thao còn chưa nói chuyện thì trong phòng đã có người hét lên, người đó liền vội vàng nói: “Tới đây tới đây!” sau đó quấn thắt lưng bừa bãi rồi bước vào phòng.
Triệu Văn Thao nhìn thấy rất rõ chiếc thắt lưng người kia đeo là thắt lưng vải, không phải là kiểu thắt lưng da, lời định nói thì lại thu về, lúc này thì có mấy người đeo thắt lưng da chứ, cho dù là nam hay nữ thì đều đeo thắt lưng vải.
Nhưng thắt lưng mà Triệu Văn Thao đeo lại là thắt lưng da.
“Anh Triệu, sao anh vẫn còn đứng ở ngoài này thế, mau vào phòng đi!” Mã Tiểu Lục đi đến nói.
Triệu Văn Thao chuẩn bị tâm lý rất lâu, sau đó hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Đến đây!”
Khi đến gần như đã phải xách đèn rồi, Triệu Văn Thao và Mã Tiểu Lục đã vay được mười hào, nói trước là nếu thắng sẽ tiếp tục chơi, nếu thua thì không chơi nữa. Hắn cảm thấy với vận may của mình thì dù có thua cũng không thua hết bao nhiêu, chơi đến tám chín giờ thì về nhà, không tới nơi này nữa!
Kết quả, mười hào này thua rồi lại thắng, thắng rồi lại thua, ít rồi lại nhiều, nhiều rồi lại ít, nơi chơi bằng tiền thì không có thời gian, bất tri bất giác đã đến hơn nửa đêm. Triệu Văn Thao hơi buồn ngủ rồi, đề nghị không chơi nữa, nhưng những người khác không cho, thắng tiền rồi lại muốn đi là không được.
Lúc này Triệu Văn Thao đã thắng được mười lăm hào, hắn trả lại cho Mã Tiểu Lục mười hào, chỉ dùng năm hào còn lại để chơi, trên miệng nói: “Nếu tôi thua hết năm hào này rồi thì không chơi nữa nhé.”
“Được được!”
Mọi người đều đồng ý.
Mặc dù chơi bàn không lớn như chơi xì tố, nhưng cũng không nhỏ, năm hào rất nhanh đã biến thành mười hào, mười hào lại biến thành mười lăm hào, khi trời sắp sáng, hắn vậy mà lại thắng được hơn hai mươi hào!
Sau khi thua thêm một lần nữa, Triệu Văn Thao nói rằng dù thế nào cũng không chơi nữa, khi đi còn cho Mã Tiểu Lục một hào, một hào này cũng có của chủ nhà nữa.
Theo như thường lệ mà nói thì một hào không phải là ít, nhưng trên bàn tiền thì lại không nhiều, Mã Tiểu Lục cảm thấy có lẽ Triệu Văn Thao không thắng được bao nhiêu.
Đánh bài cả một đêm, mọi người đều có người thua người thắng, cuối cùng đều cảm thấy mệt nhoài, khi đó cụ thể Triệu Văn Thao đã thắng được bao nhiêu thì thực sự không có ai biết.
Buổi sáng trời vẫn còn rất lạnh, Triệu Văn Thao rụt cổ, vác xẻng trên vai rồi vội vàng về nhà. Trên đường về hắn gặp vài người lên núi kiếm củi, kiếm củi là một việc không thể thiết trong cuộc sống, thời cần có thời gian thì mọi người sẽ đi kiếm.
Có người còn nhận ra Triệu Văn Thao nên chào hỏi một tiếng, Triệu Văn Thao cũng chào lại.
“Đây không phải là Triệu Văn Thao à? Sáng sớm như vậy cậu đi đâu thế?” Đối phương vừa kéo theo một xe củi vừa hỏi.
“Không có gì, he he, tôi đến nhà họ hàng ở thôn Tây thôi.” Triệu Văn Thao trả lời ậm ờ rồi bước tiếp.
Khi về đến nhà thì Diệp Sở Sở còn chưa ngủ dậy, hắn gọi mở cửa, Triệu Văn Thao lấy một chậu nước nóng rửa qua loa một nửa, sau đó lấy tiền hào thắng được ở trong túi ra đưa cho vợ.
“Anh ngủ một lúc đã, ngủ dậy rồi hai chúng ta lại nói chuyện.” Nói xong, hắn cởi áo khoác, nằm lên trên giường ngủ.
Diệp Sở Sở thấy sắc mặt của chồng không tốt thì vô cùng đau lòng. Cô đắp lại chăn cho chồng rồi mới sắp xếp lại chỗ tiền hào này, sau đó cực kì kinh ngạc, đánh bài vậy mà có thể thắng được hơn hai mươi hào.
Hôm qua vợ của lão tam Vương đến nói với cô rằng Triệu Văn Thao và Mã Tiểu Lục đi rồi, đương nhiên sẽ thêm mắm thêm muối nói Mã Tiểu Lục là một người như thế nào, cô cũng hiểu được chồng đi đâu rồi, đánh bài ấy mà.
Nhưng mà cô không hề lo lắng, giống như cô đã nói với bố mẹ chồng, cô tin tưởng chồng mình, chỉ là cảm thấy hơi kì quái, cô cũng chưa từng thấy chồng thích đánh bài bao giờ, hơn nữa trong túi chồng không có một đồng tiền nào, hắn đã quen với việc đưa túi tiền cho cô mỗi khi quay về, khi nào cần dùng lại bảo với cô, nếu vậy thì không có tiền làm sao chơi?
Nhưng vợ của lão tam Vương lại hiểu rất rõ, vay tiền thôi, trên sòng bạc thì vay tiền là chuyện thường xuyên xảy ra.
Cho dù nghe thấy những lời như thế này thì Diệp Sở Sở cũng không lo lắng, chỉ nhớ đến việc chồng còn chưa ăn cơm tối.
Nếu vợ của lão tam Vương biết được trong lòng của Diệp Sở Sở suy nghĩ như vậy thì ước chừng cô ta sẽ lại nói ra mấy lời như tội nghiệp cho cô vợ nhỏ cho xem.
Diệp Sở Sở cất gọn chỗ tiền, nhìn dáng vẻ ngủ say của chồng mình rồi bật cười, lắc lắc đầu, cái vận may này, thực sự là đánh bài thôi mà cũng có thể thắng được nhiều như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT