Trương Minh bưng chén rượu lên ý bảo Triệu Văn Thao cạn một chén: "Vậy chúng ta cứ quyết định như thế đi!"
Triệu Văn Thao nhanh chóng dùng hai tay nâng chung rượu: "Cảm ơn anh Trương, em xin cạn trước!"
Lần này tới thành phố thu hoạch thực sự là quá nhiều. Điều quan trọng nhất trong buôn bán là một nguồn cung cấp và một nguồn tiêu thụ, đặc biệt là nguồn tiêu thụ còn quan trọng hơn so với nguồn cung cấp. Có một nguồn cung cấp ổn định thì tức là có thể kiếm tiền ổn định!
Hai người rất phấn khởi, sau khi cơm nước ở chỗ Trương Minh xong thì lái xe trở về. Diệp Minh Bắc bội phục vì số Triệu Văn Thao quá tốt, đi một chuyến đến Thái Bình trang là có thể lời được một khoản tiền rau xanh, tới thành phố một chuyến lại mở được nguồn tiêu thụ, cung ứng phúc lợi cho một đơn vị, nhàn nhã hơn so với bán cho cá nhân nhiều.
"Số em đỏ đến mức làm cho người ta phải đố kỵ đấy!" Diệp Minh Bắc nói: "Anh với anh ấy đã sắp hai năm không liên lạc, đến thành phố một chuyến thế mà lại gặp nhau. Ôi, nói sao cho phải đây?"
Anh ta không biết nói gì cho phải.
Triệu Văn Thao vui vẻ: "Anh ba, hay là chúng ta trực tiếp đến trạm nông kỹ của huyện, xem xem có thể để hàng hóa tiêu thụ ở chỗ đó không, dù sao bây giờ về nhà cũng đã muộn rồi.”
"Được đấy, anh cũng muốn xem thử số của em tốt đến mức nào.”
Hai người lái xe đến trạm nông kỹ trong huyện nhưng người ta đã tan việc rồi, hết cách đành phải đến nhà chị năm Triệu ở một đêm. Ngày hôm sau họ đi tới trạm nông kỹ, hỏi có cần nông cụ giống má gì không, kết quả quả nhiên Triệu Văn Thao nói đúng, trạm nông kỹ giữ ngay lại, còn cảm ơn bọn họ đã đưa tới đúng lúc. Lúc này đã sắp cày bừa vụ xuân rồi, không giống với mọi năm, năm nay phân chia ruộng đất làm một mình, nói không sai chứ mỗi người đều phải đặt mua ít nông cụ, hạt giống thì càng khỏi phải nói.
Cuối cùng trạm nông kỹ còn bảo, nếu hai ngày sau hãy kéo tới thêm một ít nữa, đặc biệt là hạt giống, chút ấy không đủ được.
Triệu Văn Thao liên tục nhận lời, xua khói ở trước cổng đi, ngay cả mọi người trông cửa đều quen thuộc rồi, ý vị nói thằng nhóc này không tệ, lần sau tới mọi người mở cửa cho cậu.
Chuyến này hai người kiếm được tròn một trăm! Lúc trở về Diệp Minh Bắc đã lười nói lời ghen tị rồi.
Triệu Văn Thao nhìn ra ý của anh ta, bất đắc dĩ nói: "Anh ba, anh vẫn thật sự cho rằng tất cả những chuyện này đều là số của em ư? Nào có thần thông như vậy chứ!"
"Không phải số thì là gì?" Diệp Minh Bắc tỏ vẻ đừng được hời mà còn khoe mẽ.
"Em thừa nhận là số em đỏ, lên núi thỏ toàn tự động tới cửa, nhưng việc này thật sự không phải đâu. Phân chia ruộng đất làm một mình thì chắc chắn cần nông cụ mầm mống, đây không phải là chuyện em thao túng được mà đây là sự thực, chỉ là chúng ta đi trước một bước thôi.” Triệu Văn Thao nói.
Trong lòng hắn cũng thật sự nghĩ như vậy, từ lúc chua đất hắn đã bắt đầu tính toán, việc này cần nông cụ, nông cụ trong đội hiếm có, chia cũng không đủ, ngoại trừ nông cụ còn cần hạt giống. Đúng là có người dùng một phần lương thực làm hạt giống, nhưng có rất nhiều người đều đã ăn hết rồi, nào còn có hạt giống nữa. Vậy không phải sẽ mua giống ư? Cái khác không mua cũng được chứ giống thì không thể không mua. Chính vì nhìn ra việc này nên hắn mới đi vào thành phố.
Dường như hắn dựa vào vận may, không làm gì sất, chỉ chờ miếng bánh rơi xuống từ trên trời vậy, nhưng hắn cũng phải suy nghĩ cặn kẽ, vì sao không ai hiểu chứ?
"Thế gặp gỡ Trương Minh chắc là vận may của em chứ?" Diệp Minh Bắc nói.
"Anh ba, xem anh nói kìa, không có anh thì anh ấy có biết em là ai đâu!" Triệu Văn Thao nói.
Diệp Minh Bắc lắc đầu, không tranh luận những thứ vô dụng này với hắn nữa mà nói đến việc chính. Hai người dự định nghỉ ngơi vài ngày, thăm dò tình hình chung quanh, ví dụ như thiếu giống thiếu nông cụ, ước chừng bao nhiêu, trong lòng cân đo đong đếm, chuẩn bị một chút rồi lại đi vào thành phố.
Đáng tiếc, thời vụ hiện tại không có gì đưa cho Trương Minh. Mùa xuân không đi săn, đây là chuyện mà ai cũng biết, Triệu Văn Thao cũng không muốn lên núi gây tổn hại cho những con thú hoang ấy, cuối cùng nghĩ đến số thỏ trong nhà, quyết định lần sau mang hai con thỏ đến bày tỏ tấm lòng.
Lần này đi vào thành phố gặp được Trương Minh là việc ngoài ý muốn, không lấy gì, người ta sẽ không nói gì, nhưng nếu như lần sau còn như vậy thì không tốt lắm.
Triệu Văn Thao về đến nhà thì đi tới ôm vợ nói: "Vợ ơi, em có nhớ anh không?"
Diệp Sở Sở nhìn dáng vẻ hắn gió bụi mệt mỏi, đau lòng nói: "Trong nồi có nước nóng, anh mau đi tắm một cái cho ấm. Tối hôm qua anh ở đâu đấy?"
"Anh ở nhà chị năm.” Triệu Văn Thao hôn vợ một cái rồi đi rửa mặt.
"Văn Thao, mẹ qua đây nói cha biết chuyện anh thuê Thôi Đại đi lo liệu việc ruộng đất thì phát hỏa đấy.”
Diệp Sở Sở nói: "Đợi lát nữa anh phải nói tử tế với cha, chớ chọc cho cha tức giận đấy. Cha lớn tuổi rồi, tức giận thì không tốt đâu. Vả lại, cha chỉ muốn tốt cho anh thôi.”
Triệu Văn Thao đã biết từ lâu rằng nếu cha mà biết chuyện hắn mướn Thôi Đại xử lý ruộng thì khẳng định sẽ phát cáu nên hắn đã sớm suy nghĩ xong đối sách rồi.
"Yên tâm đi, anh đã nắm chắc trong lòng rồi.” Triệu Văn Thao rửa mặt xong thì lấy tiền ra cho vợ.
Diệp Sở Sở nhận lấy đếm, giật mình: "Nhanh như vậy đã mua rồi ư?"
Cô còn tưởng rằng dù thế nào cũng phải mất vài ngày cơ.
Triệu Văn Thao đắc ý nói: "Chồng em mà ra tay thì còn có thể không nhanh ư?”
"Đi chết đi, nói cho đàng hoàng!"
Triệu Văn Thao cười kể lại chuyến lần này đi vào thành phố một lần.
Diệp Sở Sở ngơ ngác nhìn chồng, rất lâu sau mới lẩm bẩm: "Anh ba của em nói rất đúng, anh thật tốt số.”
"Đây không phải là vận may, đây là thứ mà chồng em nỗ lực có được.”
"Nỡm ạ!" Diệp Sở Sở phì cười.
Hai người đang nói, mẹ Triệu nghe thấy động tĩnh thì tới.
"Là Văn Thao trở về đấy à?"
Diệp Sở Sở cười nhìn chồng tỏ ý anh đi mà giải thích đi, miệng trả lời: "Mẹ, Văn Thao đã trở về rồi!"
"Mẹ ơi, con về rồi đây!" Triệu Văn Thao nói rồi ra khỏi phòng.
Lúc này cũng đã đến trưa, mẹ Triệu và cha Triệu ra ruộng làm xong thì trở về ăn cơm.
Nhìn thấy con trai, mẹ Triệu tức giận nói: "Con đúng là giỏi giang mà, đi tới thành phố! Còn thuê người làm ruộng, sao con không thuê luôn người sống cho con hả? Con có thể để người khác bớt nhọc lòng không đây?”
Triệu Văn Thao thở dài: "Mẹ à, mọi người cứ lo lắng không đâu, con đã trưởng thành như vậy rồi, vẫn không biết tính toán trong lòng hay sao? Con sẽ đi nói với cha con.”
"Mẹ thấy con chả có cân nhắc tí nào, chỉ biết làm bừa!" Tuy mẹ Triệu nói như vậy nhưng vẫn dặn dò con trai: "Đợi lát nữa nói chuyện tử tế với cha con đấy.”
Cha Triệu đang rửa tay, nhìn thấy Triệu Văn Thao tiến đến thì sự bực dọc khó hiểu trong lòng vơi ngay phân nửa nhưng vẫn trầm mặt nói: "Trở về rồi à?"
"Con về rồi ạ.” Triệu Văn Thao theo cha vào bên trong phòng, rót chén nước đường đặt ở trước mặt: "Cha ơi, cha đi làm ruộng rồi ạ? Bây giờ vẫn chưa biến hóa hết đâu, cha không cần phải gấp gáp, đến lúc đó con sẽ giúp cha.”
Cha Triệu nhấc quần rồi lên giường, ngồi xếp bằng ở bên giường rồi cầm chén nước lên nhấp một hớp, nghe con trai nói như vậy xong thì đó một nửa nỗi bực dọc kia cũng mất hết, nhưng vẫn tức giận nói: "Con còn giúp cha nữa cơ à, chính con còn tìm người làm cơ đấy!"
Triệu Văn Thao cười nói: "Cha ơi, con bảo anh ta dọn bèo cỏ ở ruộng thôi chứ cũng không bào anh ta làm gì nữa, bây giờ có thể làm gì..."
"Thế con không biết tự dọn bèo cỏ à?" Cha Triệu tức tối.
"Nói cho đàng hoàng, nổi cáu làm gì.” Mẹ Triệu khuyên nhủ.
Cha Triệu trợn mắt.
Triệu Văn Thao không hề sợ hãi, vẫn cợt nhả nói: "Cha ơi, không phải là do con bận rộn sao? Bận kiếm nhiều tiền đấy ạ!"
Cha Triệu tức đến mức nở nụ cười: "Con còn kiếm nhiều tiền cơ à, kiếm tiền gì chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT