Diệp Sở Sở vô cảm với pháo, lúc cô vẫn chưa lấy chồng, mẹ và đám chị dâu cùng đi ra xem, cô cũng không xem, lạnh như vậy, pháo cũng không an toàn, lỡ đâu bắn trúng người mình thì sao.
Dường như đa số cô gái cũng không có gì hứng thú với lại pháo dây.
Chờ bánh chẻo nấu xong, pháo cũng đã nổ xong rồi, lúc này cũng đã gần mười hai giờ, Triệu Văn Thao gọi Diệp Sở Sở tới, cười hì hì nói với cha mẹ: "Cha mẹ, chúc mừng năm mới, con trai dập đầu với hai người!" Nói xong hắn liền quỳ trên mặt đất rồi dập đầu một cái.
Diệp Sở Sở cũng muốn quỳ, mẹ Triệu đi lên giữ chặt cô: "Nói lời chúc mừng là được rồi, dập đầu cái gì, chúng ta không thích mấy lễ nghi này, còn nó thì chỉ giỏi làm trò!"
Triệu Văn Thao cười đứng lên.
Anh hai, chị hai và mấy chị em dâu cũng tới chào hỏi, muốn dập đầu, lại bị cha Triệu ngăn cản.
"Được rồi, dập đầu gì nữa, chào hỏi là được rồi!"
Anh ba cười nói: "Được, cha mẹ, chúng con không dập, nhóm nhóc con, các con mau dập đầu với ông nội bà nội đi!"
Mấy nhóc Đản với mấy đứa Nha lập tức tiến lên la lớn: "Ông nội, bà nội chúc mừng năm mới!" Nói xong thì dập đầu.
Cha Triệu với mẹ Triệu thỏa mãn vô cùng, kêu đám nhỏ đứng lên: "Chúc mừng năm mới các cháu! Đến đây, để ông nội bà nội cháu lì xì."
Mẹ Triệu nói xong theo thì lấy ra một cái khăn tay được gói lại, mở ra, bên trong là một ít tiền xu, đều là năm xu, mỗi đứa nhỏ một đồng.
"Cám ơn ông nội, bà nội!" Bọn nhỏ lớn tiếng nói.
Anh ba cười lại thúc giục con trai với con gái mình: "Còn không mau chúc tết các bác các chú thím đi!"
Chị dâu tư cũng vội hỏi: "Đúng, Tam Nha Tứ Nha mau chúc tết đi!"
Mấy Đản với mấy Nha cùng lên tiếng chúc tết, chị dâu hai đại diện cả nhà cho mấy đứa cháu trai cháu gái mỗi đứa hai xu, anh ba và anh tư cũng là như thế, cuối cùng đến Triệu Văn Thao này, Diệp Sở Sở có có chút chần chừ lấy tiền ra, cha mẹ mới cho năm xu, các anh cho hai xu, chắc cô không cần cho nhiều lắm đi.
Triệu Văn Thao cũng không để ý, xoa đầu mấy đứa cháu: "Chú nhỏ cho các cháu chút kinh hỉ nhé!" Quay đầu nhìn vợ mình.
Diệp Sở Sở nở nụ cười, chồng cô đã nói là kinh hỉ, vậy lấy đi, chỉ là so với dự tính thiếu một nửa, cho mỗi người một hào.
Triệu Văn Thao nhìn liền hiểu được vợ mình nghĩ gì, cũng không nói gì, quay đầu chúc tết nhóm anh chị dâu, Diệp Sở Sở cũng đi theo chúc.
Cùng thế hệ mở lời chúc là được, không cần cho tiền mừng tuổi.
Kế tiếp chính là quay về phòng mình ăn bánh chẻo trừ tịch!
"Ăn bánh chẻo thôi!" Triệu Văn Thao một tay đặt một mâm bánh chẻo lên bàn.
Diệp Sở Sở bưng hai đĩa đồ ăn, một đĩa đậu hũ nấu với xì dầu, một đĩa là đào ngâm đóng hộp.
Với niên đại này, đồ hộp trong mùa đông phương Bắc, có thể là hoa quả hoặc là rau củ, đồng thời vẫn xem là một trong những quà quý trọng để đi thăm người bệnh hay biếu người già.
Đồ ăn đã lên, vợ chồng son ngồi xuống cách nhau cái bàn, nhìn vào đối phương, Triệu Văn Thao mới phát hiện vợ của mình đã đổi bộ đồ mới.
"Vợ à, chúc mừng năm mới!" Triệu Văn Thao cười ha ha.
Diệp Sở Sở liếc hắn một cái: "Chúc mừng năm mới, ăn xong rồi anh đổi quần áo mới đi! Đừng nhìn em nữa, mau ăn bánh chẻo đi, nguội bây giờ."
Triệu Văn Thao cười nói: "Nhìn vợ là anh thấy no rồi."
"Vậy anh nhìn em ăn đi, " Diệp Sở Sở gắp một cái bánh chẻo ăn một miếng, sau đó dừng lại.
"Sao vậy?" Triệu Văn Thao nhớ tới cái gì: "Em ăn trúng tiền à!"
Diệp Sở Sở cười khúc khích nở nụ cười: "Trêu anh tí thôi, nào có dễ dàng ăn trúng tiền như thế!"
Triệu Văn Thao thật sự bị trêu cười rộ lên, bắt đầu ăn.
Hắn cũng thực đói bụng, đêm nay cũng chỉ cắn chút hạt dưa, ăn lê đông lạnh, trong chớp mắt một mâm bánh chẻo ăn gần hết, kết quả một đồng tiền xu cũng chưa xuất hiện.
Diệp Sở Sở ăn một đĩa bánh chẻo, cũng không có, hai người lại đưa lên thêm hai đĩa bánh chẻo, bắt đầu ăn, lúc này cuối cùng ăn trúng rồi.
"Em ăn trúng rồi!" Diệp Sở Sở vui vẻ reo lên như đứa trẻ, sau đó nhả ra một đồng tiền năm xu.
"Oa, vợ anh đúng là may mắn!" Triệu Văn Thao lập tức chúc phúc.
Không bao lâu Diệp Sở Sở lại ăn trúng thêm một đồng xu nữa, Triệu Văn Thao nóng nảy, bưng chén ăn bánh chẻo điên cuồng.
Diệp Sở Sở cười nói: "Anh đừng vì tiền xu mà ăn no căng lên đấy."
"Sao có thể chứ, nhân bánh toàn là rau đấy, sau nửa đêm anh còn phải gác đêm, không no được đâu! Anh cũng không tin, anh ăn hết mà không trúng đồng nào!" Triệu Văn Thao mang vẻ nếu ăn không trúng sẽ không bỏ qua.
Mặc kệ chuyện gì chỉ cần cố gắng sẽ thực hiện được, ăn trúng tiền xu cũng giống như vậy, Triệu Văn Thao rốt cục ăn trúng một đồng tiền xu.
"Vợ ơi, anh cũng có may mắn giống như em nè!" Triệu Văn Thao giơ tiền xu lên cho vợ mình xem, vẻ mặt thể hiện cảm giác thành tựu.
Diệp Sở Sở cười không ngừng.
Kết quả sáu tiền xu thì Diệp Sở Sở ăn hai cái, còn lại đều bị Triệu Văn Thao thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ mà ăn trúng, Triệu Văn Thao cũng no đến nỗi nằm ở trên giường lò bắt đầu lẩm nhẩm nói nhảm.
Diệp Sở Sở cười đến chảy cả nước mắt: "Năm mới năm ngoái anh cũng ăn như vậy à?"
Triệu Văn Thao vỗ bụng nói: "Trước kia ấy hả, bánh chẻo là có ít thôi, ăn chưa no cũng đã hết rồi."
Diệp Sở Sở có chút đau lòng, nhìn vào chồng mình nói: "Năm này càng tốt hơn so với năm trước, nhìn xem năm nay chúng ta ăn bánh chẻo đến no căng bụng rồi này."
Triệu Văn Thao nâng tay xoa mặt vợ mình nói: "Đúng, cuộc sống của hai chúng ta sẽ ngày càng tốt, vận may của hai ta cũng sẽ càng ngày càng tốt!"
Cảnh như vậy, không khác gì cảnh trên bàn cơm của nhà anh hai, nhà bọn họ có thể náo nhiệt sánh bằng Triệu Văn Thao bên này, bởi vì có con nhỏ, mấy đứa trẻ con rất nhiệt tình và chờ mong chuyện có thể ăn được tiền xu hay không, ăn không trúng không được, làm mẹ cũng không còn cách nào, liền trộm cái mình ăn trúng nhét vào trong bát của mấy đứa trẻ, sau đó nói, nhìn xem, không phải con đã ăn trúng rồi đấy à, con trai mẹ, hoặc là con gái mẹ, là người có phúc! Bọn nhỏ vui vẻ cực kỳ, nghe thấy mình là người có phúc, tâm tình một năm sẽ rất tốt.
Làm mẹ thì có ăn chẻo hay không cũng không quan trọng, cắn trúng cái bánh chẻo chứa tiền xu còn không dễ dàng, cho nên nói, bọn nhỏ nếu ăn trúng tiền xu, thì sau đó vô cùng vui vẻ nhảy nhót, cha mẹ nhìn thấy con mình vui vẻ thì còn vui hơn nhiều so với chuyện mình ăn trúng tiền xu.
Bữa ăn bánh chèo mừng năm mới này, cha mẹ đều biểu hiện hiền lành, tràn ngập yêu thương như vậy.
Năm rồi cha Triệu mẹ Triệu cũng trộm bỏ tiền xu vào bát bọn trẻ như vậy, có đôi khi chính mình ăn không trúng, năm nay không cần, hai lão cũng ăn trúng tiền xu, mẹ Triệu ăn trứng trước, cha Triệu cười nói: "Bà là người có phúc."
Triệu cha mẹ đắc ý nói: "Tôi vẫn luôn là người có phúc!"
Con cháu đầy nhà, còn ăn bánh chẻo từ bột mì, còn có cả cam đóng hộp, này còn không phải có phúc thì như thế nào mới gọi là có phúc đây!
Ăn xong bánh chẻo cũng không cần rửa chén ngay, đặt ở gian ngoài ngâm nước là được, sau bữa cơm tất niên sẽ không rửa gì hết, này cũng là ngụ ý giữ lại vận may, vẫn để đến buổi sáng mùng một.
Thời gian còn lại chính là đón giao thừa, nhìn thấy lửa bên ngoài cái chậu lớn vẫn không tắt, mãi cho đến hừng đông, tắt lửa nghỉ ngơi một hồi, người chúc tết sẽ tới cửa.
Người trong thôn hầu như đều mang quan hệ họ hàng dây mơ rễ má, người trong dòng họ, vãn bối vội tới chúc tết trưởng bối, cũng có người đến thăm nhà chúc tết, tóm lại, mùng một hôm nay chính là ngày chúc tết.
Càng đừng nói đến mấy đứa nhỏ, chúng rất bận rộn, chuyện chúc tết bọn họ rất vui vẻ, thứ nhất là có tiền mừng tuổi, cho dù không có cũng sẽ có một ít kẹo, hạt dưa ăn ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT