Cung Tiêu Tiêu cắm đầu lao đi, không dừng nghỉ dù chỉ một khắc, gần như dùng hết mọi bảo vật hỗ trợ đường đi trên người.
Khi đến ngoài Hoàng Thành, thứ nàng ấy nhìn thấy chỉ là một mảnh đất hoang tàn, đổ nát.
Nhiều tu sĩ từ xa đổ về, quỳ gối trên mặt đất, bới tìm gì đó trong đống phế tích… có lẽ là xác người thân, hoặc cũng có thể là hy vọng nhặt được bảo vật còn sót lại.
Tai Cung Tiêu Tiêu bỗng chốc trở nên trống rỗng, không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào. Nàng ấy dựa vào ký ức bước đến nơi vốn từng là phủ đệ của Cung gia, nay chỉ còn là một đống hoang tàn.
Chỉ chút bất giác, một giọt lệ đã rơi xuống, rồi không thể kìm nén nữa, nước mắt nàng ấy cứ thế lăn dài.
Cung Tiêu Tiêu cuối cùng cũng không đứng vững được nữa, ngã sụp xuống tấm bảng hiệu đã gãy đôi, chỉ còn lộ ra một nửa chữ "Cung" mà òa khóc nức nở.
"Ta không nên đi... Phụ thân..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play