Cái gọi là vạn người mê chính là có ít nhất một vạn người bị ngươi mê hoặc.
Khương Trúc tận mắt nhìn thấy một đệ tử tông môn mang đao trên lưng và một đệ tử mang đao trên lưng khác ra tay đánh nhau vì tranh giành xem vị tiểu sư muội nào mới là nữ tu đệ nhất Tu Tiên giới.
“Tiểu sư muội Phong Thanh Tông - Tô Thiên Tuyết có linh căn cực phẩm, hiền lành đáng yêu, có chỗ nào không bằng sư muội Như Ý của ngươi?”
“Sư muội Như Ý mới là người hiền lành nhất, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến Trúc Cơ, đương nhiên không thẹn với chữ đệ nhất.”
“Mắt nhìn của ngươi thấp kém.”
“Mắt nhìn của ngươi mới thiển cận.”
Hai người tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, quấn lấy nhau thành một đống.
Giữa ánh đao kiếm, có một người ngồi xổm sau vạc nước ở góc tường, buồn ngủ díp mắt.
Khương Trúc im lặng ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở.
Hai người đã đánh nhau cả ngày rồi, bao giờ mới đi vậy?
Không biết là đang chắn đường à?
Sau khi rời khỏi Phong Thanh Tông, nàng không biết nên đi đâu nên nghĩ không bằng trở về ổ ăn mày xem sao, ít nhất cũng có chỗ ở.
Kết quả là vừa mới đi đến lối vào con hẻm bên ngoài ổ ăn mày thì hai tên đệ tử này từ trên trời rơi xuống, một lời không hợp liền đánh nhau.
Trời sắp tối rồi mà vẫn chưa đánh xong.
Khương Trúc đang nghĩ xem khả năng trèo vào sân nhà người khác mà không bị đánh c.h.ế.t vì bị nghi là trộm có cao không thì đột nhiên một luồng khí có lực đạo cực lớn đánh về phía nàng.
Khương Trúc đang ngồi chồm hổm trên đất bỗng nhiên thấy trước mắt sáng bừng lên, nàng tỉnh ngủ một nửa, lập tức nghe thấy tiếng “răng rắc răng rắc”.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Khương Trúc hoảng sợ đứng dậy, chuẩn bị chạy về phía sau.
“Ào ào ——”
Nhưng nàng vừa mới đứng dậy, vạc nước đã vỡ tan, sóng nước dâng cao, đổ hết lên người nàng.
“Tí tách tí tách ——”
Giọt nước nhỏ xuống theo sợi tóc của nàng.
“…”
Tai bay vạ gió, tai hoạ ập tới bất ngờ, chó l.i.ế.m hại người.
Khương Trúc không biểu cảm mà lau mặt một cái, nàng cầm góc áo mình lên vắt khô rồi lại cởi giày giũ nước bên trong ra.
Quần áo nàng ướt đẫm ngả sang màu tối, lại bị một lần vắt làm cho nhăn nhúm.
Dáng vẻ bây giờ thật sự có vài phần giống với ăn mày.
Khương Trúc dựng ngón giữa về phía tu sĩ vẫn đang đánh nhau ở xa rồi chạy một mạch không quay đầu lại.
Ổ ăn mày cũng không an toàn, nàng phải tìm nơi khác.
Chạy từ mười tám ngõ hẻm ra đến đường lớn, Khương Trúc vịn vào tường khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ nghe thấy một tiếng “leng keng”.
Một khối linh thạch bị ném vào trong cái chén vỡ ở trước mặt nàng.
Khương Trúc chậm rãi ngẩng đầu.
Một người đầu trọc chắp tay trước ngực, nói một câu “Ngã phật từ bi”.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Phật tu rời đi, Khương Trúc sửng sốt một lát, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng không kiềm chế nổi.
Đúng thế, cá (1) của nữ chính chạy khắp nơi, vậy nàng xuất gia là được rồi nhỉ?
Một tên ăn mày nhảy ra từ bên cạnh, ôm chặt cái chén trên đất, cảnh giác nhìn chằm chằm người đang cười với không khí.
“Đây là chén của ta.”
Khương Trúc híp mắt, cười càng tươi hơn, hào phóng đặt một khối linh thạch vào trong chén của người nọ.
Tên ăn mày sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy tên nữ ăn mày kia chắp tay trước ngực, khó hiểu nói một câu “Ngã phật từ bi” rồi thản nhiên rời đi.
Khương Trúc càng chạy càng nhanh, chỉ sợ không đuổi kịp hoà thượng kia.
“Đại sư, đại sư, ngươi là người của tông môn nào vậy?”
Hoà thượng kia quay đầu lại: “Bần tăng là Vân Hải, sau khi sư phụ mất thì trở thành một tán tu, nếu thí chủ muốn vào tông tu đạo thì có thể đến Vạn Phật Tông.”
Vạn Phật Tông cũng là một trong Ngũ đại tông môn.
Khương Trúc tự hiểu rằng bản thân chỉ là một tạp dịch, căn bản không thể nói là có thiên tư gì đó.
(1) Cá: Bên Trung có 1 từ tiếng lóng gọi là Hải Vương, nghĩa là mập mờ với nhiều người, ghẹo người này, thương người kia, tương tư người nọ, những “nạn nhân” của Hải Vương chính là những con “cá” trong tay người đó, muốn vớt lúc nào cũng được=))