Một nén nhang đã trôi qua được quá nửa.
Khương Trúc dùng ánh mắt ra hiệu cho Hác Phú Quý và những người khác, ngay lập tức Nghệ Phong Dao hiểu ý, đứng dậy và bắt đầu làm ầm lên.
“Ta đã nói từ trước là không nên đến đây, vậy mà các người cứ muốn vô góp vui làm chi! Chẳng những có nguy cơ mất trắng tài sản, mà lát nữa ra ngoài còn bị người ta truy sát. Chúng ta vô tình mới vào Vô Cực thành, chịu khó đợi một tháng rồi quay về không phải tốt hơn sao? Cứ phải lao vào mấy chuyện phiền phức này.”
Bạch Vi nghe xong lập tức nổi giận: “Bây giờ đã vào đến đây rồi, ngươi nói mấy thứ đó còn có ích gì? Ta thấy chỉ là tại ngươi nhát gan thôi!”
“Đúng đúng đúng, ta nhát gan! Ta thấy các người điên hết rồi. Muốn chơi thì các người chơi, ta không muốn bỏ mạng ở đây đâu. Ta muốn xem các ngươi làm thế nào cược mà không có bảo vật của ta đấy!” Nghệ Phong Dao vừa nói vừa đứng dậy, hướng ra ngoài mà đi.
“Vương Lão Nhị, ngươi có ý gì hả? Đứng lại cho ta!”
Bạch Vi có vẻ đã tức lắm, quay sang quát Hác Phú Quý và Mục Trì: “Còn đứng đó làm gì? Mau bắt hắn ta lại! Tất cả bảo vật đều ở trên người hắn ta, không có hắn ta chúng ta làm sao đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play