“Tiểu Châu, mau đi xem người ở căn phòng đầu tiên đã tỉnh chưa, cần thay thuốc lần thứ ba rồi.” Ông lão đang giã thuốc không quay đầu lại mà hô lên.
Cách đó không xa, một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi buông cây rìu nhỏ chặt củi trong tay xuống, nói: “Gia gia, con đang luyện võ, có thể đừng xen ngang không?”
Dù nói vậy, cậu bé vẫn lau mồ hôi rồi bước vào trong nhà.
Ông lão giã thuốc nghe thấy thì lắc đầu, khuyên nhủ: “Ta nói con đừng có cố chấp nữa, cứ học y thuật với ta cho yên ổn, lúc nguy cấp còn có thể bảo toàn tính mạng. Cả thôn chúng ta chẳng ai luyện võ, con nghĩ một người có thể luyện ra gì chứ? Bên ngoài có bao nhiêu tu sĩ với vô vàn bí kíp công pháp, thậm chí tán tu cũng có tâm pháp... Mà những thứ trong thôn ta thì con lại không chịu học, đừng đi đường vòng nữa.”
Đi tới cửa, Chu Châu bĩu môi, cố ý đáp lại đầy giận dỗi: “Con muốn học võ, đợi khi con luyện thành rồi, cả thôn chúng ta sẽ không còn sợ gì nữa.”
Cậu bé bê một bát dược cao rồi đẩy cửa bước vào, lẩm bẩm nói: “Cả thôn đều học y rồi, thiếu gì một người như con.”
Vừa bước vào, cậu bé đã đối diện với Tiêu Trường Phong đang mặc áo chuẩn bị đứng dậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT