Các trưởng lão vừa hỏi xong câu đó, ngọn lửa vàng kim bị vây ở giữa bỗng nhiên bay ra ngoài.
Bay hai vòng, cuối cùng hạ xuống đầu Khương Trúc.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng thét.
“Nếu ngươi dám đốt tóc ta thì ngươi xong đời rồi!”
Mọi người chỉ thấy mặt mày nữ đệ tử nhăn nhó, không ngừng vung tay xua đuổi ngọn lửa.
Ngọn lửa vàng kim rất nhạy bén, nhảy nhót khắp người nàng mà không chịu hạ xuống.
“Ngươi xong rồi, chờ ta bắt được ngươi thì ta sẽ nhốt ngươi dưới nước!”
Trưởng lão Thanh Mộc không thể nhìn tiếp, vội vàng chạy lại an ủi: “Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử, đừng lo, đó là bổn mệnh hỏa của ngươi, sẽ không làm tổn thương ngươi đâu.”
Khương Trúc ngẩn người, trong đầu đầy dấu hỏi, nàng chỉ tay vào mình.
Trưởng lão Thanh Mộc gật đầu cười rồi xoa tay, định vuốt ve Thần Hoả hiếm có này.
Kết quả là ngọn lửa có vẻ rất phản kháng, bùng lên vài tia lửa rồi lập tức tránh lên trên đầu Khương Trúc.
Có lẽ vì sức đẩy quá mạnh nên những tia lửa chưa tắt hoàn toàn liền bốc cháy trên đầu Khương Trúc.
Mùi khét lập tức lan tỏa.
Khương Trúc vội vàng dùng tay vỗ liên tục lên đầu, vô cùng nôn nóng.
Trưởng lão Thanh Mộc vội vàng tìm nguồn nước, lão định nhấc ấm trà trên bàn lên để dội nhưng bị trưởng lão Đạo Ngộ chặn lại.
“Thanh Mộc, ngươi làm gì vậy! Đừng làm hỏng trà Bồ Đề của ta!”
“Lúc này còn lo trà gì chứ, tóc Tiểu Trúc Tử không còn thì sao!”
“Không được không được, đây là ấm trà cuối cùng của ta rồi!”
“Hôm khác ta sẽ đền cho ngươi một ấm khác được chưa?”
“Phải hai ấm!”
“Không được, chỉ một ấm thôi!”
“Hai ấm!”
“Không phải chứ, Đạo Ngộ, ngươi…”
Hai người bắt đầu mặc cả trước mặt Khương Trúc đang cháy tóc.
Hóa ra không phải tóc của họ đang bị cháy nên họ không gấp phải không!
Khương Trúc nắm chặt ngọn lửa đang lơ lửng bên cạnh, gào lên: “Ngươi mau tắt ngay cho ta!!”
Sau một hồi đe dọa, cuối cùng ngọn lửa cũng dần nhỏ lại.
Mái tóc vốn mượt mà đến thắt lưng giờ đã trở thành một đống cháy xém, rất thô ráp, còn có vài sợi dựng đứng như ngón tay giữa.
“Ha ha ha ha, tiểu sư muội, muội… ha ha ha ha.”
Vừa bước vào, Huyền Tịch và các sư huynh đã nhìn thấy Khương Trúc với mái tóc bù xù.
“Ha ha ha ha, tiểu sư muội, đây là kiểu tóc mới của muội à? Thật đặc biệt.”
Minh Huệ cười đến mức ngã lăn ra đất, nằm cuộn tròn trên mặt đất.
Huyền Tịch tựa vào cửa, cười đến mức không đứng thẳng người được.
Ngay cả Thiền Tâm cũng không nhịn nổi: “Tiểu sư muội, đừng buồn, giờ muội… ha ha ha… cũng rất đẹp, ha ha ha.”
Khương Trúc: “...”
Cảnh tượng thật hỗn loạn, các trưởng lão cũng không nhịn được cười, Khương Trúc với tóc bù xù đứng ở giữa, nhóm Huyền Tịch đứng ở cửa, Đạo Ngộ và Thanh Mộc vẫn đang cò kè mặc cả.
Cả căn phòng tràn ngập đủ loại âm thanh.
Tông chủ đến muộn một chút, lão ta chủ trì tình hình khiến cảnh tượng bớt hỗn loạn lại, ít nhất cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Nhìn ngọn lửa vàng kim, tông chủ chợt hiểu ra.
“Không ngờ ngay cả Phật Kim Đồng của trưởng lão Thông Trần cũng không thể nhìn thấu, hóa ra là Lưu Ly Tịnh Hoả!”
Vừa nghe đến bốn chữ Lưu Ly Tịnh Hoả, nhóm người Huyền Tịch lập tức kinh ngạc.
Họ chỉ nghe trưởng lão nhắc đến Thần Hoả dưới đài sen Thần Phật chứ chưa bao giờ thật sự nhìn thấy.
Truyền thuyết nói rằng dưới đài sen Thần Phật có ba Thần Hoả và năm bảo đăng, Lưu Ly Tịnh Hoả chính là một trong số đó, chỉ có đệ tử Phật tu được Thần Phật ưu ái mới có thể nhận được.