“Tam sư huynh, huynh đúng là người tốt!”

Khương Trúc xoa tay, hưng phấn nhận lấy quyển sách.

Nàng mở trang đầu tiên, khi thấy nội dung bên trong thì sắc mặt lập tức tái mét.

Nàng đang định tìm Huyền Tịch tính sổ thì một giọng nói ma quái vang lên: “Khương Trúc, vừa rồi ta nói phải đưa linh lực vào bàn chân hay mắt cá chân?”

Trưởng lão Huyền Thương vốn dĩ đang cách nàng một mét đã đứng ngay trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng với sắc mặt vô cùng đáng sợ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Khương Trúc khó khăn nuốt nước bọt: "Bàn… chân?”

Huyền Tịch và những người khác đều nhịn cười đến đỏ mặt.

Huyền Thương lại hỏi: “Trọng điểm của Hư Không Bộ là gì?”

“Chân không chạm đất, thân không lơ lửng, trọng tâm hướng về phía trước, linh lực bao bọc cơ thể, hư thực giao hòa.”

Khương Trúc liên tiếp trả lời đúng hai câu hỏi khiến sắc mặt của trưởng lão Huyền Thương tốt lên nhiều, vung tay cho qua.

Nhưng Huyền Tịch và những người khác lại ngạc nhiên.

Câu hỏi đầu tiên còn có thể đoán nhưng sao nàng lại biết câu hỏi thứ hai?

Huyền Tịch nhìn Khương Trúc với vẻ hiếu kỳ, đúng lúc thấy ánh mắt lén lút của nàng, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.

Nhưng đã muộn, Khương Trúc nhanh chóng nhét quyển sách vào tay hắn ta rồi đứng dậy nói lớn: “Trưởng lão, sư huynh Huyền Tịch nói học Hư Không Bộ còn không bằng học nấu ăn.”

Trưởng lão Huyền Thương nhăn mặt, tức giận đi tới trước mặt Huyền Tịch, muốn cầm lấy quyển sách kia.

Vẻ mặt Huyền Tịch dữ tợn, nhất quyết không chịu buông tay.

Trưởng lão Huyền Thương liền vung tay đánh vào đầu hắn ta, Huyền Tịch bị đau nên đành phải thả tay.

Quyển sách cổ đó đâu phải là bí tịch gì, bên trong toàn là công thức nấu ăn.

Nhìn thấy thực đơn, sắc mặt Huyền Thương lập tức thay đổi, lão dùng một tay nâng Huyền Tịch lên ném sang một bên, còn ném cả thực đơn xuống trước mặt hắn ta.

“Thích nấu ăn đúng không? Không làm xong hết các món trong thực đơn thì không được nghỉ!”

Vì vậy, trong Thanh Tĩnh Lâm xảy ra cảnh tượng như này:

Một bên thì thời gian trôi qua yên bình, sư đồ hòa thuận.

Còn một bên thì khói bếp bay mù mịt, chảo thì nghi ngút khói.

Huyền Tịch mang tạp dề, một tay cầm nồi, một tay cầm muỗng đảo đồ ăn, vừa đảo vừa nhìn bọn họ với ánh mắt đầy oan ức.

Kết thúc tiết học, Khương Trúc chạy tới cười nhạo hắn ta. 

“Tam sư huynh, huynh đừng có xào cháy nhé, bữa trưa của chúng ta giao cho huynh đó.”

Từ nhỏ, nàng đã có thể làm hai việc cùng một lúc, vừa xem sách vừa nghe trưởng lão giảng bài là chuyện dễ như ăn bánh.

Vậy nên tam sư huynh muốn thấy nàng xấu hổ là điều không thể.

Huyền Tịch trừng mắt nhìn nàng, tay càng mạnh hơn, muỗng và nồi chạm nhau phát ra âm thanh lách cách.

Minh Huệ và Thiền Tâm ngửi thấy mùi thơm thì không nhịn được mà tìm vài cây trúc làm đũa.

“Ái chà, tam sư huynh… Tay nghề của huynh không tồi nha.”

Huyền Tịch càng tức giận.

Hắn ta ở đây vất vả nấu ăn, còn Khương Trúc và mọi người thì ăn uống thỏa thích, còn chỉ định thêm vài món nữa.

Khi hắn ta làm xong toàn bộ thực đơn thì các sư huynh đệ đã ăn no nê.

Đặc biệt là Khương Trúc, nàng còn ợ một cái no nê khiến Huyền Tịch tức không chịu nổi.

Hắn ta nấu cả buổi sáng mà không được ăn miếng nào, toàn bộ đều bị ba người đó ăn sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play