Hai năm trôi qua, Khương Đại Hỉ đã cao lên rất nhiều.
Cô bé 15 tuổi giờ đã lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp, vẻ đẹp của cô nở rộ trong mùa hoa, như một đóa hoa sen trong nước, không có chút trang điểm.
Nghe tin Khương Tiểu Thiền sắp trở về, Khương Đại Hỉ đặc biệt sửa soạn một chút. Em gái đã lên thành phố hai năm chắc chắn sẽ trở nên sành điệu hơn, cô không muốn bị Khương Tiểu Thiền chế giễu là quê mùa.
Chiếc xe địa hình màu đỏ chạy vào thị trấn, người dân trong thị trấn đều ngoái nhìn.
Đó là chiếc xe mới của nhà bác cả, lớn hơn và oai vệ hơn chiếc trước đó.
Chiếc xe sang như một con quái thú, chầm chậm chen vào con hẻm nhỏ. Xe gần như chạm vào tường khi tiến về phía trước, dù vậy, người trên xe cũng không muốn xuống đi bộ. Chiếc xô hứng nước mưa đặt trước cửa nhà Khương Gia bị bánh xe cán qua, âm thanh chiếc xô vỡ khiến Khương Đại Hỉ giật mình.
Cửa xe mở ra, bác cả mặc áo polo bước xuống, phần vạt áo được ông nhét trong quần, chiếc thắt lưng da cá sấu đắt tiền không thể che được phần mỡ thừa trên bụng ông.
“Chậc, chỗ của em nhỏ quá, đường cũng nhỏ, xe không vào nổi.”
Bác cả không có ý định vào nhà ngồi, ông ta đứng trước cửa nhà nói qua vài câu về tình hình của Khương Tiểu Thiền.
Ông ta nói ở thành phố, Tiểu Thiền không ăn nổi, chắc là bị say nắng. Bình thường Tiểu Thiền cứ nhắc đến mẹ và chị, nên tạm thời họ đưa cô bé về nhà dưỡng bệnh.
Khương Đại Hỉ nhìn về phía sau lưng bác cả.
Một bóng dáng gầy gò lặng lẽ bước xuống xe.
Ban đầu cô không nhận ra đó là Khương Tiểu Thiền.
Giữa trời hè nóng nực, cô bé mặc đồng phục dài tay dài quần, đeo một chiếc ba lô lớn. Tinh thần của cô bé không tốt lắm, khuôn mặt gầy đến hõm vào, lưng cũng còng xuống. Duy chỉ có mái tóc tự nhiên xoăn đã được chăm sóc kỹ lưỡng, từng sợi tóc được duỗi thẳng tắp như một bộ tóc giả.
Khương Tiểu Thiền năm nay mười tuổi, cô bé không cao lên, trông còn nhỏ hơn so với lúc ở nhà.
Khương Đại Hỉ nhìn em gái, ngập ngừng nói: “Mặc nhiều như vậy sao không bị say nắng cho được?”
Bác cả nghe thấy thì lập tức xen vào: “Nó cứ thế đấy, nói mà không nghe. Mua cho nó một đống quần áo, không thích, chỉ mặc cái này.”
Ông ta quay đầu lại, phàn nàn với Mạnh Tuyết Mai.
“Em dâu, nói thật lòng nhé, con nhà em tính khí hơi lạ, thật sự là dạy không tốt rồi.”
Mạnh Tuyết Mai mỉm cười nghe ông ta chỉ bảo.
Khương Tiểu Thiền âm thầm lẻn qua họ.
“Chào mẹ… chào chị…”
Giọng cô bé nhỏ như tiếng muỗi kêu, chào xong thì liền chạy vào trong nhà, đi lên phòng trên tầng hai.
Cảnh chị em gặp nhau hoàn toàn khác với những gì Khương Đại Hỉ tưởng tượng.
Cô nghĩ Khương Tiểu Thiền sẽ muốn cô chia sẻ cách tạo kiểu tóc mới, đeo bám cô để làm cho mình một kiểu y hệt. Cô nghĩ họ sẽ trò chuyện rôm rả về những điều mới mẻ ở thành phố lớn, về những chuyện mới lạ ở quê nhà, phàn nàn đôi chút về những phiền toái nhỏ trong cuộc sống. Cô nghĩ Khương Tiểu Thiền sẽ nhớ cỏ cây nơi thôn quê, hai chị em sẽ cùng đi chơi, bắt bướm, tắm nắng, hít thở không khí ngoài trời, vui đùa cả ngày.
Nhưng không có gì cả.
Khương Tiểu Thiền vừa về nhà đã lặng lẽ mở ba lô, cô bé vùi đầu vào cuốn vở bài tập dày cộm, ngồi vào bàn học suốt một buổi chiều.
Ngồi ở phòng khách, Khương Đại Hỉ khẽ nhép môi với mẹ: “Mẹ không thấy em ấy có gì đó không ổn sao?”
Mẹ cô lắc đầu: “Có lẽ mới về chưa quen thôi. Bài vở ở thành phố khó, áp lực lớn, mẹ con mình đừng làm ồn để Tiểu Thiền học tập.”
Đến giờ ăn tối.
Mạnh Tuyết Mai nấu một bàn đầy món ngon, gọi Khương Tiểu Thiền xuống ăn cơm.
Khương Đại Hỉ bày biện bát đũa, xới cơm, cẩn thận như đón khách. Chỉ đợi Khương Tiểu Thiền ngồi vào.
Cô bé từ từ bước xuống, liếc nhìn chỗ ngồi, chọn ngồi vào vị trí mình hay ngồi trước đây.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Đại Hỉ cũng thấy vui. Từ khi em gái đi, chỗ ngồi ấy luôn trống. Mỗi ngày cô và mẹ ngồi ăn cơm, cảm thấy nhà cửa thật vắng vẻ, nay Khương Tiểu Thiền đã về rồi.
“Chúng ta ăn thôi.” Khương Đại Hỉ cầm đũa trước.
Khương Tiểu Thiền theo sau, cũng bắt đầu ăn cơm.
Cô bé cúi đầu, dùng đũa gắp mấy hạt cơm, nhai trong miệng nhưng không nuốt.
Mạnh Tuyết Mai muốn gần gũi con gái, tìm chuyện để nói: “Bé con, mẹ dạo này làm việc ở tiệm làm đẹp của cô Tào, học được chút tay nghề mát-xa, lát nữa ăn xong mẹ mát-xa cho con nhé. Mát-xa hiệu quả lắm, chỗ nào không khỏe, khó chịu, mát-xa xong là thấy thoải mái.”
Khương Đại Hỉ trêu chọc: “Mẹ chỉ làm được mấy động tác, còn không giỏi bằng con nữa.”
Mạnh Tuyết Mai cười nhận: “Đúng rồi, con còn trẻ, học gì cũng nhanh hơn mẹ mà.”
Bà quay sang giải thích với Khương Tiểu Thiền: “Chị con có khi tan học, thỉnh thoảng cũng đến tiệm cô Tào giúp việc lặt vặt. Mẹ đi làm về mệt, chị ấy lại mát-xa cho mẹ, không thì để chị con mát-xa cho con nhé.”
Không khí hòa nhã, thân mật bị phá vỡ bởi tiếng ghế xê dịch.
“Cảm ơn mẹ, cảm ơn chị, con ăn xong rồi. Con đi làm bài tập đây.” Khương Tiểu Thiền đứng dậy, nói nhỏ xong, lại lên tầng.
Hai người nhìn vào bát cơm của cô bé… đầy ắp, hầu như không động đũa.
Khương Đại Hỉ cũng đứng dậy, định kéo Khương Tiểu Thiền lại nhưng Mạnh Tuyết Mai ngăn cô lại.
“Bác con đã nói rồi, con bé không khỏe, ăn không vào, đừng ép.”
Bà hướng lên tầng trên gọi: “Tiểu Thiền à, con đói thì lát nữa mẹ làm bữa đêm cho con nhé.”
Khương Đại Hỉ không hiểu, Khương Tiểu Thiền bị làm sao thế này.
Một bữa cơm đoàn tụ đang yên đang lành, bị cô bé làm cho trở nên ảm đạm, Khương Đại Hỉ và Mạnh Tuyết Mai đều không còn thấy ngon miệng.
Ăn xong, tắm rửa xong, Khương Đại Hỉ bước lên lầu.
Khương Tiểu Thiền vẫn cầm bút, lười biếng viết trong cuốn vở bài tập, như thể có cả đống bài chưa làm xong.
Suốt cả ngày trời cô cố nhịn, giờ thật sự không nhịn nổi nữa.
“Khương Tiểu Thiền, mẹ đã dậy sớm đi chợ mua đồ, nấu những món đó cả ngày, lại còn bày biện đẹp mắt. Em không thích ăn hay chê đồ nhà mình sao? Sống ở thành phố quen ăn đồ ngon rồi, giờ không ăn nổi đồ nhà nữa à?”
Khương Tiểu Thiền như không nghe thấy gì, cô bé hoàn toàn không có phản ứng gì với lời của Khương Đại Hỉ.
Khương Đại Hỉ càng thêm giận dữ: “Có chuyện gì thì nói thẳng ra, Khương Tiểu Thiền? Em không hài lòng chuyện gì thì cứ nói, đừng tỏ thái độ này khó chịu người khác. Làm thế để ai xem? Ở đây đâu có người ngoài nào đâu.”
Cơn giận dữ dội của cô không ai tiếp nhận, rơi thẳng xuống đất.
Sự tĩnh lặng trong phòng khiến Khương Đại Hỉ nhận thức được rằng lời cô nói quá đáng. Nhưng đó là Khương Tiểu Thiền mà, từ nhỏ hai chị em họ vẫn luôn nói chuyện với nhau như thế đấy.
Khương Tiểu Thiền ngừng bút rồi quay mặt lại nhìn cô.
Nhưng cô bé không định cãi nhau với Khương Đại Hỉ, chỉ nói: “Xin lỗi, chị, em ăn no rồi, ngày mai em sẽ ăn hết phần còn lại. Chị ơi, nhà mình có giấy nháp dư không? Giấy của em hết rồi.”
Trên tờ giấy bên cạnh cô đã chằng chịt những công thức, không còn chỗ để viết nữa.
Khương Đại Hỉ không nói thêm lời nào, cô tìm trong cặp mình ra một cuốn sổ nháp, ném cho Khương Tiểu Thiền.
Tiểu Thiền lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
“Khách sáo làm gì! Lạ quá đấy, em học lớp năm mà có nhiều bài tập phải làm thế à? Đây là kỳ nghỉ hè đấy.”
Khương Tiểu Thiền chẳng để ý đến những lời của chị, cô bé tiếp tục chú tâm vào tính toán.
Để không làm xáo trộn việc sử dụng quyển sổ, cô bé lật đến trang cuối cùng.
Không ngờ, trang đó đã có chữ viết.
Tên “Lâm Gia” với đủ kiểu chữ, lớn nhỏ khác nhau, chiếm hết cả trang giấy nháp. Xung quanh chữ “Gia” còn có những hình trái tim nhỏ, chứa đựng tâm tư của một cô gái tuổi mới lớn.
Khương Tiểu Thiền không hỏi tại sao Khương Đại Hỉ lại viết như thế, cô bé lặng lẽ lật qua trang đó.
Mạnh Tuyết Mai không dám làm phiền con gái út.
Bà đi lên cầu thang rất nhẹ nhàng, nói chuyện cũng khẽ khàng, đặt lọ dầu thanh nhiệt giải cảm trên bàn.
“Tiểu Thiền à, mẹ lấy cái này cho con, uống vào sẽ giúp bớt cảm nắng.”
“Vâng.” Khương Tiểu Thiền lần đầu tiên trong ngày, mỉm cười với bà.
Mạnh Tuyết Mai thở phào nhẹ nhõm, đặt hai tay lên vai con.
“Làm bài mệt không? Mẹ xoa bóp cho con nhé.”
Vừa mới chạm tay vào da cổ cô bé, Khương Tiểu Thiền giật bắn lên, vội vàng nhảy ra xa.
Cô bé rất, rất sợ tiếp xúc thân thể.
Nhìn chằm chằm mẹ, cô bé kéo cổ áo lên, vẻ mặt đầy đề phòng.
Thấy con gái như vậy, trong lòng Mạnh Tuyết Mai mơ hồ liên tưởng đến một số chuyện. Nhưng suy nghĩ đó thật quá đáng sợ, bà lập tức dừng lại.
“Thôi, mẹ không xoa nữa, chúng ta không xoa nữa.”
Mạnh Tuyết Mai nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Con muốn tắm không? Để mẹ đun nước nóng cho con?”
Khương Tiểu Thiền lắc đầu.
“Đêm nay con ngủ chung với chị nhé?”
Khương Tiểu Thiền lại lắc đầu.
“Vậy mẹ trải nệm dưới đất cho con nhé.”
Mạnh Tuyết Mai thở dài, lòng xót xa.
Gửi đứa con gái nhỏ đến nhà bác, để con phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, bà Mạnh thấy mình đã thiếu sót. Khó khăn lắm mới được nghỉ hè, Tiểu Thiền trở về, bà muốn bù đắp cho con, ai ngờ càng làm càng sai.
Bà chỉ còn biết tự an ủi: Vài ngày nữa con quen rồi, quan hệ mẹ con chắc sẽ tốt lên thôi.
Khương Tiểu Thiền nằm xuống chỗ ngủ mẹ trải sẵn.
Cô bé kéo chăn, ôm lấy đôi chân mình, co lại như con tôm.
Mạnh Tuyết Mai tắt đèn gác mái.
Nằm trên giường, Khương Đại Hỉ không sao chợp mắt được.
Cô cảm thấy khó chịu, mất mát.
Cô muốn nói chuyện với Khương Tiểu Thiền một lúc, muốn tìm lại cô em gái nghịch ngợm, thích bắt chước, bám theo mình mọi lúc mọi nơi. Khương Tiểu Thiền bây giờ thật xa lạ, chẳng còn chút đáng yêu nào.
Khương Đại Hỉ trở mình, nhìn chằm chằm vào hình dáng quen thuộc dưới sàn, bắt đầu nói chuyện.
“Khương Tiểu Thiền, hai năm em không ở đây, đã xảy ra nhiều chuyện lắm. Em muốn nghe không? Chị kể cho em nghe nhé.”
“Trước hết, tay chị đã qua tập luyện phục hồi chức năng, cơ bản đã hồi phục được rồi. Trừ việc cầm đồ nặng sẽ run tay, còn khi trời mưa sẽ tê tay, ngoài ra không có vấn đề gì nữa.”
“Em còn nhớ cô Dương ở lớp vẽ không? Vì học sinh ít quá nên phòng vẽ phải đóng cửa. Đúng lúc tay chị cần nghỉ ngơi, lớp vẽ cũng đóng cửa, ha ha… Nhưng dù không đóng cửa, nhà mình cũng không có tiền đóng học phí nữa. Chị đã lâu rồi không vẽ tranh.”
“À, phải rồi. Vụ chị đỡ dao cho Lâm Gia còn có tiếp diễn, bố cậu ấy bị Lâm Gia tống vào tù rồi. Tội cố ý gây thương tích, ông ta bị giam hai năm, mới đây vừa được thả ra. Tuy chị thấy như vậy vẫn chưa đủ lâu, nhưng hàng xóm cũng yên ổn được hai năm rồi. Buồn là ông cụ Lâm vẫn bệnh nặng không thấy khá lên, bác sĩ nói, ông sẽ ra đi trong thời gian tới. Nếu ông cụ mất, Lâm Gia sẽ phải tự mình sống với bố cậu ấy, thật sự là tội nghiệp.”
“Ài, có lúc chị nhìn mẹ cũng thấy tội nghiệp. Tuổi già thế mà phải đi làm học việc ở tiệm làm đẹp, mẹ vụng về, bị chủ mắng, khách mắng, kiếm chẳng được bao nhiêu tiền. Chắc công việc này cũng không kéo dài như lần trước. Khương Tiểu Thiền à, mẹ rất nhớ và lo cho em đấy. Mỗi tuần mẹ đều đến đền ông Giả dâng hương, cầu cho em bình an. Lần này em về, mẹ vui lắm.”
Khương Đại Hỉ đã nói rất nhiều, nói rất lâu, cố gắng thể hiện đủ thành ý, như một cách mở cửa trái tim Khương Tiểu Thiền.
Cô biết em mình chưa ngủ, chắc chắn đã nghe hết.
Khương Đại Hỉ nhẹ nhàng chuyển lời: “Chuyện chị thế đấy. Còn em thì sao? Hai năm qua, em sống thế nào?”
Khương Tiểu Thiền mở to mắt, nhìn chăm chú vào góc tường tối om, trống trơn không có gì.
Không phải cô bé không muốn nói. Một Khương Tiểu Thiền 10 tuổi khó mà diễn tả, khó mà định nghĩa được những chuyện đã xảy ra với cô bé.
Hai năm sống, phần lớn thời gian, không phải Khương Tiểu Thiền đang sống.
Lúc ban đầu, những bàn tay chạm vào khuôn mặt cô bé như lớp tro khói bám vào thân thể khi đốt giấy tiền cho cha, chỉ cần chịu đựng một chút khó chịu và đứng yên đó thì sẽ không chết. Nhưng rồi khói bụi đầy trời, không còn nơi nào trốn thoát, ngọn lửa cháy khắp thân thể.
Khi cảm thấy rất khó chịu, cô bé sẽ để linh hồn mình kí gửi trên chiếc đèn trần nhà, ở nơi sáng ấm áp, nhìn xuống từ trên cao.
Linh hồn không ở trong thân thể, cái còn lại trong vòng tay người khác chỉ là một cái xác rỗng.
Cái xác rỗng không cảm nhận được đau đớn, không cảm nhận được xấu hổ. Cái xác rỗng không cần ăn uống, không cần người thân. Cái xác rỗng không có cảm xúc, có thể bị người khác tùy ý điều khiển.
Những gì nhìn thấy thật kinh tởm, khi linh hồn Khương Tiểu Thiền trở lại thân thể, cô bé sẽ tự dùng phép thuật lên chính mình.
Sau đó, cô bé quên đi một phần, một phần rất lớn.
Như vậy, Khương Tiểu Thiền mới có thể sống tốt.
Cô bé quấn chặt chăn, không trả lời câu hỏi của chị gái mà chọn giữ im lặng.
…
Sau đêm qua, Khương Đại Hỉ chắc chắn rằng giữa mình và cô em gái hai năm không gặp đã có khoảng cách.
Điều này khiến chị cảm thấy vô cùng buồn bã.
Không muốn ở nhà, Khương Đại Hỉ định rủ đám bạn cùng nhau đi thư viện, đọc sách, thư giãn.
Khi cô đang thu dọn đồ đạc, Mạnh Tuyết Mai bước tới tìm cô.
“Con định ra ngoài tìm đám Lâm Gia à?”
“Vâng.”
Khương Đại Hỉ nói ngay với mẹ: “Tối nay con không về ăn cơm đâu, mẹ với Khương Tiểu Thiền ăn cùng nhau đi.”
Mạnh Tuyết Mai nhét một ít tiền vào tay chị, giọng điệu đầy nhún nhường, chẳng khác gì cầu xin.
“Con dẫn em theo nhé, cho em đi dạo ngoài đường một chút. Hôm nay mẹ phải đi làm, Tiểu Thiền ở nhà một mình buồn lắm, sẽ chán mà ốm ra đấy.”
“Con nghĩ nó sẽ không đi đâu.”
Lời cầu khẩn của mẹ khó từ chối, Khương Đại Hỉ đành phải đi thử một lần nữa, dù biết trước sẽ không có kết quả.
“Con sẽ hỏi nó, nếu nó thật sự không muốn đi, con cũng không còn cách nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT