Trong tháng đầu tiên họ lại về bên nhau, có ngày lễ tình yêu.
Em Kỷ hào hứng sắp xếp cả buổi hẹn hò để tạo bất ngờ cho anh người yêu, bất kể là chọn nhà hàng để ăn hay chọn khách sạn để nghỉ thì em Kỷ đều cẩn thận giấu anh, chờ đến ngày 12 rồi mới mời anh.
Nào ngờ anh Quan gọi điện cho em Kỷ trước.
Anh Quan vừa mới tiếp quản công ty nhà anh, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Tình cờ anh Quan thấy nhân viên nữ trong công ty chuẩn bị quà cho bạn trai thì anh mới nhận ra Valentine sắp tới rồi.
Valentine năm nay rơi vào cuối tuần. Anh Quan sắp xếp công việc đâu đó rồi mới gọi điện cho em người yêu trẻ tuổi của anh xem cuối tuần này em muốn đi đâu chơi không.
Bên em Kỷ hơi im, em Kỷ vờ vịt:
– Cuối tuần này là…
Anh Quan vừa giải quyết xong một đống việc, mệt mỏi day thái dương, không nghe ra giọng người yêu anh đang ngập ngừng như có điều muốn nói rồi thôi.
– Cuối tuần này à? Valentine đấy. Em muốn ăn tối ngoài quán nào không? Anh định ăn ở nhà.
Em Kỷ hít một hơi thật sâu, tự dưng không biết đáp lời anh Quan như nào nữa. Chần chừ một lúc, rồi em Kỷ bất đắc dĩ dặn anh:
– Anh Quan nghỉ ngơi đi ạ. Để em tìm xem có quán nào ổn ổn không ha.
Anh Quan bận như thế, chắc chắn anh quên mất ngày kỷ niệm các thứ rồi. Không biết… buổi hẹn hò lãng mạn do một tay em Kỷ chuẩn bị có khiến anh Quan cảm động không nữa…
Sau khi gác máy, anh Quan mới cảm thấy dạo gần đây anh khá lơ là em người yêu – tuy em Kỷ chưa trách anh nhưng anh Quan vẫn cảm thấy áy náy vì anh bận bịu quá. Anh Quan tranh thủ trung tâm thương mại chưa đóng cửa mà vội vào đó, lựa một chiếc áo khoác màu vàng nhạt được may sẵn làm quà tặng em.
Anh Quan cố phớt lờ một đoạn ký ức về em người yêu kiếp trước yêu nhầm người khác, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng người yêu chững chạc trước mắt anh đây… tuy chững chạc hơn, mà ánh mắt em Kỷ nhìn anh Quan bừng sáng.
Hiện tại em người yêu vẫn thích mặc đồ thể thao. Anh Quan nghĩ, vài tháng nữa thôi là em ấy phải rời ghế nhà trường mà lăn xả trong xã hội rồi… thôi thì chuẩn bị vài bộ trông trưởng thành cho em ấy vậy.
2
Ngày Valentine ấy, em Kỷ đã bao nguyên tầng cao nhất của nhà hàng rồi. Lúc anh Quan vừa đến điểm hẹn, anh Quan thấy em người yêu trẻ tuổi của mình khoác một bộ tây trang màu trắng, tao nhã ngồi vào bàn đợi anh giữa một rừng cánh hoa hồng rải quanh, thoạt trông em người yêu như công tử trong một bộ phim Châu Âu cổ điển vậy.
Thấy anh Quan đến, em Kỷ đứng dậy, mỉm cười giơ tay chào anh:
– Anh Quan đến rồi.
Nhà hàng đã trang trí lại, theo yêu cầu của em Kỷ: bên cạnh cánh hoa hồng rải trên sàn cẩm thạch, những bức tranh phong cảnh trang trí trên tường cũng đổi hết thành tranh của em, không một bức nào lạc chủ đề, hết thảy đều vẽ một người.
Chẳng biết tự bao giờ, ngoại trừ vẽ tranh trừu tượng thì em Kỷ bắt đầu nghiêm túc vẽ chân dung. Hồi em Kỷ sắp tốt nghiệp đại học, em Kỷ bí mật chuẩn bị một buổi triển lãm nhỏ chỉ để trưng bày mỗi tranh chân dung anh Quan của em thôi.
Tên buổi triển lãm em Kỷ cũng nghĩ xong luôn rồi – ấy là “Người thương”.
Em Kỷ chưa nói gì với anh Quan cả. Buổi hẹn hò nhân ngày lễ tình yêu này, em Kỷ đã treo tranh anh Quan khắp tầng thượng này, mong anh Quan chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Còn anh Quan bị đủ loại biểu cảm của chính mình vây quanh, đồng thời còn bị nhân viên nhà hàng dõi theo như thể anh đang tham gia một buổi rửa tội vậy, mặt anh ửng đỏ, anh đứng im ru.
Buổi hẹn long trọng đến thế… mà em Kỷ chẳng nhắc anh Quan gì cả.
Em Kỷ thấy anh Quan đứng im, anh Quan hoang mang không biết làm gì, em Kỷ dẫn anh Quan vào bàn. Em Kỷ hiểu người em yêu mà, dù anh Quan đã trưởng thành nhưng anh Quan vẫn dễ ngại như cũ, điểm mâu thuẫn này khiến em Kỷ càng lúc càng… thích anh Quan.
Em Kỷ giơ tay trước mặt anh Quan, xin phép:
– Hỡi vị Alpha đẹp trai này, liệu em có phúc mời anh ăn tối với em chứ?
Anh Quan bừng tỉnh.
Anh Quan nhìn em Kỷ chỉn chu vẻ ngoài, hành vi, cử chỉ, lời thoại ăn nhập với địa điểm trang trọng này, thoạt trông em như nam chính phim tình cảm lãng mạn mà mấy bé gái thích mê ấy… anh Quan thấy cảm động, với hơi mắc cười.
Tay anh Quan chạm vào bàn tay thon dài của em Kỷ, môi anh Quan mấp máy:
– Được chứ.
3
Em Kỷ dồn khá nhiều tiền chuẩn bị, trang trí nhà hàng này, còn bày vẽ nhiều thứ, đến cả nguyên liệu nấu nướng hay vật trang trí trong nhà hàng cũng chẳng có chỗ nào chê được cả. Em Kỷ còn lập một danh sách những món anh Quan thích nữa, mấy hôm trước đã giao cho bên bếp nấu, cẩn thận dặn họ lên món thật ngon.
Khi phục vụ mang các món ăn ra, nhìn một bàn toàn những món anh thích, anh Quan mới lấy lại giọng nói của mình:
– Anh cảm ơn em, em chu đáo quá.
Anh Quan khẽ cắn môi dưới, ngại ngùng nói tiếp:
– Anh vừa chọn một món quà cho em, anh…
Em Kỷ nhẹ nhàng đan mười ngón tay của mình vào kẽ tay của anh Quan, hỏi anh:
– Anh Quan có biết hôm nay là ngày gì không nào?
Anh Quan mê man:
– Valentine?
Quả nhiên. Em thở dài.
– Hôm nay là kỷ niệm một tháng mình bên nhau. À… mình lại về bên nhau.
Anh Quan giật mình, dưới ánh đèn vàng ấm áp, dường như anh thấy khóe mắt em Kỷ ươn ướt.
Lòng anh Quan vội hoảng:
– Anh xin lỗi, Thanh Nghiễn…
Em Kỷ lắc đầu, chen lời anh Quan:
– Anh Quan không cần xin lỗi em đâu ạ. Em biết dạo này anh khá bận, chỉ là em thấy xót cho tụi mình quá… mình như sống sót sau thảm họa vậy: em lại được nắm tay anh thêm một lần nữa, thật chẳng dễ dàng gì.
Anh Quan nhạy cảm thấy tay em Kỷ khẽ run, nhất thời không biết đáp sao, đành siết tay em.
– Em xin lỗi, em thất thố… – Em Kỷ hít sâu, rồi đổi giọng lạc quan hơn – Anh Quan thích tranh treo trên tường không ạ?
Anh Quan lại nhìn tường một vòng, rồi cười nhẹ:
– Anh thích lắm. Không ngờ em vẽ nhiều đến thế…
Còn nhiều bức lắm.
Em Kỷ nghĩ thầm thôi, chẳng dám nói. Rồi em Kỷ mời anh Quan:
– Dùng bữa thôi anh. Mấy món này em lựa mãi đó.
Đến lúc đó… rồi nói anh Quan nghe sau vậy.
Còn tiếp.
Tác giả có lời muốn nói:
Phim thần tượng với nhân vật chính – em Kỷ – đang phát sóng.
Chiếc đoản này viết khi anh Quan và em Kỷ về chung một nhà rồi nhé. Cứ cho là họ ở bên nhau đi, mà cũng không quan trọng lắm đâu.
Mình từng nhắn mình sẽ cho đôi này ứ ừ mà chưa kịp viết, chắc chương sau có đó. Hẹn gặp các bạn ở chương sau nha ≧ω≦
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT