Tính ra thì tôi chẳng phải ánh mặt trời ấm áp kia của em.

Vào hôm sinh nhật Mộ Phi, tôi tự kiếm thêm việc cho mình, thậm chí còn ôm thêm việc của đồng nghiệp rồi khuyên bọn họ về sớm kèo nhà họ mong.

Càng vùi đầu vào công việc, tôi càng bớt suy nghĩ miên man.

Thế là, tôi qua đêm ở công ty.

Tôi còn muốn tránh thêm ngày hôm sau nữa, thậm chí còn định qua đêm tại công ty thêm một lần nữa. Tôi đang cân nhắc thì em gọi điện cho tôi.

Tôi do dự một lúc, rồi nhận cuộc gọi.

Chuyện không như tôi đoán lắm, giọng em có vẻ mệt mỏi:

– Nay Quan Nghị có về không?

Giọng em trong trẻo hòa lẫn hơi thở thiếu niên, em cũng thường vô ý để lộ giọng điệu làm nũng trong những lúc nói chuyện với tôi.

Như ngày xưa vậy.

Tôi nghĩ, tôi chẳng thể chống lại giọng nói ấm áp này rồi.

Tôi nắm chặt microphone, mắt tôi nhìn màn hình chằm chằm, khẽ hỏi:

– Anh không biết… Sao thế?

Em im một lúc, giọng điệu chán nản, trả lời tôi:

– Phi Phi không thích quà của tôi lắm.

Tôi ngẩn người.

Em thở dài, giọng như tự trách:

– Em ấy bảo em ấy tưởng tôi sẽ tặng em ấy món đồ khác… Tôi vẽ xấu lắm sao?

Không đúng, Thanh Nghiễn trước nay tự tin lại bắt đầu tự hoài nghi năng lực của chính em ư.

Tôi xót em, lòng khẽ tức giận.

Thanh Nghiễn thích Phi Phi như vậy, em dành vài tháng chuẩn bị quà, cậu lại chẳng biết điều.

Lòng nghĩ thế thôi chứ miệng chẳng dám nói, vì em thật lòng thương cậu.

Tôi ngẫm một chút, rồi dịu dàng an ủi em:

– Em vẽ tốt lắm. Em quên những giải thưởng em nhận được từ trước đến giờ ư? Triển lãm tranh của em ít lắm à? Phong cách của em rất độc đáo nữa. Phi Phi… không biết nhiều về hội họa thôi.

Tôi cân nhắc từng từ từng tiếng, cố gắng tránh những từ tiêu cực khi nhắc đến cậu ấy.

Nhưng mà, em vẫn cười khổ:

– Nếu thích phải một người không thể thường thức sở trường của mình, tôi thấy mình cực kì vô dụng. – Giọng em hoang mang – Tôi còn chưa đánh dấu cậu ấy nữa. Chúng tôi không có khả năng thấu hiểu nhau một cách tự nhiên như những cặp đôi đã có dấu khác… Có những lúc tôi không biết Phi Phi ỷ lại tôi, hay thích tôi nữa…

Nghe ý em thầm nghiêng về cậu, trái tim tôi từ từ đau đớn.

Tôi tắt màn hình máy tính, đứng dậy, đến gần cửa sổ, ngắm cảnh đêm: ngọn đèn đường chiếu sáng ngoài kia, thế giới của họ náo nhiệt, thế giới của tôi thâm trầm, cô quạnh.

– Em ấy còn nhỏ mà. Sau này em ấy sẽ biết thôi.

Em thở dài:

– Mong vậy.

Em lại im một lúc, rồi bật cười:

– Quan Nghị thật dịu dàng.

Tự nhiên được em khen, tôi ngạc nhiên hẳn.

Em lại khen tiếp:

– Mẹ tôi kể với tôi rằng anh còn từng là hàng xóm cũ của tôi nữa. Lần đầu gặp lại anh, tôi còn nghĩ anh… khó gần, anh lạnh lùng quá. Càng ngày tôi càng thấy anh cực kì dịu dàng, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác hết.

Rồi em uyển chuyển hỏi:

– Anh có người yêu chưa?

Tôi lại siết chặt microphone. Trong nháy mắt, một ý tưởng bật lên trong não tôi, khiến tôi chần chừ “Ừ” một tiếng.

Em hiếu kỳ:

– Người đó như nào? Tôi có quen không?

Tay tôi bắt đầu run rẩy, tôi cảm thấy tôi không thể cầm microphone nổi nữa. Tôi nén cõi lòng đau xót, mồm đáp bừa:

– Em ấy mất rồi.

– A, xin lỗi…

– Chết vì bệnh. – Một khi bắt đầu nói dối, tôi khéo léo chêm thêm đôi câu – Có phải lỗi của em đâu. Chuyện này… không có cách nào ngăn lại mà.

– Tôi có thể hỏi người đó như nào không?

Mặc dù tôi đang lừa em, nhưng nội dung trò chuyện thế này như đang đâm vào tim tôi. Lời nói dối của tôi gần sự thật quá, chính tôi bắt đầu khó thở.

– Em ấy… phóng khoáng, nhiệt huyết, sẵn lòng làm mọi thứ cho anh. – Nhớ lại Thanh Nghiễn của quá khứ, tuy em nhỏ tuổi hơn tôi nhưng vẫn luôn che chở tôi… tôi sắp không khống chế tốc độ nói của mình được nữa, cố dịu giọng kể tiếp – Tất nhiên là anh cũng thế.

Tất nhiên là tôi sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho em.

– Tụi anh… – tôi siết chặt tay, nói tiếp – tụi anh chưa kịp đánh dấu lẫn nhau, nhưng tụi anh thương nhau thật lòng, thương nhau đến… cuối đời. Vậy nên, em phải kiên trì lên.

Sau khi gác máy, tôi ngẫm một chút, đêm nay nên về nhà vậy.

Chỉnh lý hết tài liệu với hoàn thành việc được giao rồi về nhà, lúc đó đã khuya.

Phi Phi không còn ở căn hộ của em nữa. Cửa phòng em cũng không đóng kín, phòng yên ắng, tôi đoán em ngủ rồi.

Tôi khẽ lại gần phòng em, định giúp em đóng kín cửa lại.

Ấy thế mà đến lúc nhìn thấy dáng ngủ mặc kệ sự đời của em, không biết do tủi thân hay do yêu nhiều quá, mọi cảm xúc phức tạp trong tôi trỗi dậy.

Tôi cứ ngỡ năng lực tự chủ của mình rất tốt.

Nhưng không biết lần này là lần thứ mấy, tôi lại để em phá vỡ năng lực ấy.

Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng em, khẽ hôn lên gương mặt đang say giấc nồng của em.

Dường như em cảm nhận được, em hơi giật mình, tôi chột dạ lùi lại vài bước.

Thì ra em chỉ muốn trở mình một cái thôi.

Tôi yên lòng, rời phòng, khẽ khép cửa giúp em.



Anh từng có người yêu.

Em ấy mất rồi.

Trước khi em ấy mất, tụi anh thương nhau lắm, chỉ cần bên nhau mãi thôi.

Em của hiện tại chỉ có gương mặt giống em ấy, giống thêm vài thói quen nhỏ nhặt lúc trước thôi.

Quá trình tiếp nhận hiện thực này rất khó, rất khổ, rất mệt. Thời gian dần trôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Tình trạng của em ổn định rồi thì tôi có thể vĩnh biệt em, rồi đường đường chính chính đắp mộ cho đoạn tình chết yểu này của mình.

Em đã có người em thích, em muốn bên cậu ấy suốt quãng đời còn lại. Cậu ấy lại xứng đôi với em vô cùng, pheromone hai người hòa hợp với nhau nữa.

Đến lúc đó, em có thể sống cả đời này bình an.

Mà không cần có tôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngoại hình Quan Nghị là kiểu người ít nói ít cười ấy, kiểu điển trai lạnh nhạt với khóe miệng hơi trễ xuống, khiến người ta cảm thấy anh khó gần. Ui mà lúc anh cười, ngọa tằm lộ rõ, nom dịu dàng lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play