Nhìn sắc mặt trắng bệch cùng bờ môi nứt nẻ của Đinh Hiên, Hách Nghị đoán rằng cậu là bởi vì bị phạt quỳ, không được nghỉ ngơi nên mới trở nên mệt mỏi kiệt quệ đến vậy. Chính là vì tên ác ma thiếu gia kia, vậy mà Đinh Hiên lại không dám oán hận câu nào, trước sau như một cẩn thận hầu hạ.

Hách Nghị đi tới, còn chưa lại gần Đinh Hiên đã thấy cậu ta bắt đầu run rẩy.

Xem bộ dáng hình như đang rất sợ hắn gây khó dễ.

Hách Nghị là một người tốt hay không hắn cũng chưa từng suy xét qua. Lúc còn ở thế giới cũ hắn vẫn luôn cô độc, bên cạnh ngoại trừ Tiểu Thất lớn lên từ nhỏ với hắn ra cũng chả còn ai.

Tiểu Thất là một con chim ưng, rất ngoan ngoãn. Lúc hắn tu luyện sẽ trông chừng cho hắn, bất kì ai hoặc mãnh thú đều không tới gần được.

Dĩ nhiên không phải là Hách Nghị cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, chỉ là phần lớn thời gian hắn giao tiếp với người khác đều là huyên náo không vui, kết cục những người đó đều chết trên tay hắn.

Do đó hắn cũng không tính là một người tốt.

Nghĩ đến Tiểu Thất, Hách Nghị có chút không vui. Đó là đồng bọn duy nhất của hắn, giờ lại bị ngăn cách giữa hai thế giới, không biết Tiểu Thất giờ ra sao. Hẳn là đang trông coi thi thể hắn không chịu rời đi.

Không nghĩ về quá khứ nữa, Hách Nghị nhìn Đinh Hiên đang cúi thấp đầu, thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, hắn nhận lấy một hộp cơm, nói: “Cảm ơn nha.”

‘Ba’ một tiếng, hộp cơm còn lại trong tay Đinh Hiên rơi xuống đất.

Ngay sau đó, Đinh Hiên kinh hoảng mà quỳ trên mặt đấu, cả người run lẩy bẩy nhìn sàn nhà, sợ hãi nói: “Thiếu,… thiếu… gia, em,… em,… em sai rồi…”

“Sai gì cơ?” Hách Nghị không biết nói gì luôn. Hắn giơ tay đỡ trán, nhìn Đinh Hiên có chút bất đắc dĩ.

Coi bộ Đinh Hiên không quen tên ác ma thiếu gia kia thân mật với cậu.

Nhưng mà Hách Nghị cũng không phải tên ác nhơn kia, Đinh Hiên không nên sợ hắn mới phải. Hắn cũng không có ác như tên kia mà suốt ngày dằn vặt cậu.

Tuy rằng kiếp trước hắn giết rất nhiều người, nhưng đó đều là những người đáng chết, hắn chưa bao giờ lạm sát người vô tội.

“Đứng dậy đi.” Hách Nghị khom lưng đưa tay ra muốn đỡ Đinh Hiên đứng dậy, ai dè cậu vừa thấy lại sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu.

Hách Nghị đặt hộp cơm trong tay xuống, sau đó trực tiếp cúi người, hai tay đem Đinh Hiên ôm ngang lên, hướng chiếc giường đi tới.

Lần này Đinh Hiên run lợi hại hơn, trong lòng sợ hãi cùng cực, đáy mắt tất cả đều là sợ hãi, thậm chí lóe chút tro tàn tuyệt vọng.

Cậu không biết ác ma thiếu gia này lại nghĩ ra biện pháp dằn vặt gì mới. Cậu tuyệt đối không tin thái độ đối tốt vừa nãy của người này là thực lòng. Nhớ lại tối qua, cậu còn bị phạt quỳ đến sáu giờ sáng nay mới kết thúc, bây giờ cậu kiệt sức lắm rồi, nếu bị hắn hành hạ nữa chắc mạng cậu cũng treo luôn.

Nghĩ vậy Đinh Hiên không nhịn được đỏ mắt, nước mắt rơi lã chã.

Lúc Hách Nghị đem cậu đặt lên giường, cậu cứ nghĩ là hắn muốn chiếm tiện nghi gì đó, ai dè hắn chỉ kéo ống quần cậu lên tới đầu gối.

Nhìn đầu gối sưng tấy của Đinh Hiên, Hách Nghị nhíu mày, mở miệng nói: “Sưng thành thế này sao, có bôi thuốc chưa?”

Đinh Hiên kinh ngạc mà nhìn người trước mặt, chỉ thấy được gò mắt Hách Nghị, không thể tin được những gì vừa nghe. Đây thực sự là lời mà một ác ma thiếu gia có thể nói ra?

“Sao vậy?” Hách Nghị không nghe trả lời, ngẩng đầu lên nhìn Đinh Hiên.

Đinh Hiên cả kinh, vội cúi mặt, lắc lắc đầu: “Không… không có…”

Hách Nghị ngồi dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi nói: “Tôi đi mua thuốc, em đừng có đi lung tung.”

Nói xong hắn đi ra ngoài.

Đinh Hiên vẫn còn sợ hãi chưa khôi phục tinh thần, đôi mắt thẳng tắp nhìn cửa phòng đóng chặt, thầm nghĩ: “Người này lại nghĩ cách gì hành hạ mình nữa đây?”

Đinh Hiên không tin Hách Nghị thật sự muốn đi mua thuốc, cậu cho là Hách Nghị ra ngoài tìm về thứ gì đó để tiếp tục hành hạ cậu, điều này làm cho cậu càng lo sợ cùng bất an.

Hết chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play