Sau khi bảo đảm rằng mình sẽ dọn dẹp bếp sạch sẽ sau mỗi lần nấu, Giang Mộng đã thuyết phục được Hướng Lâm mua cho cô một nồi cơm điện và một chảo chống dính. Ngoài ra, anh còn đặt thêm rất nhiều gia vị và nguyên liệu nấu ăn.
Tất nhiên, tiền vẫn là trừ từ túi của Giang Mộng, vì dù sao cũng là những thứ cô yêu cầu mua. Cô chẳng phàn nàn gì, đã quen rồi.
Mua sắm xong, Hướng Lâm đột nhiên nghĩ ra điều quan trọng:
“Có nên mua cho em cái điện thoại không?”
Bản chất công việc của Hướng Lâm khiến anh vô cùng bận rộn. Hai ngày nay, vì đang ở thành phố A quay chương trình, anh mới có thời gian về nhà thường xuyên. Nhưng khi đã bận rộn trở lại, có khi cả mười ngày, nửa tháng anh không thể về. Nếu không có điện thoại, để Giang Mộng một mình ở nhà khiến anh không yên tâm.
Nghe vậy, Giang Mộng cũng suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời:
“Mua điện thoại cho người già loại 200 tệ thôi, chỉ cần gọi được là được.”
Hướng Lâm: “…”
Cuối cùng, anh không mua điện thoại mới vì sực nhớ đến chiếc máy cũ anh từng dùng và đã bỏ xó. Dù cũ, nhưng đó vẫn là điện thoại thông minh, hơn nữa còn có sẵn thẻ SIM, chỉ cần sạc đầy là dùng được ngay.
Nhận lấy điện thoại, phản ứng đầu tiên của Giang Mộng không phải vui mừng mà là hỏi thẳng:
“Cái này có tính tiền không? Nếu trong khoảng 200 tệ thì còn được, chứ hơn thì em không trả nổi đâu.”
Cô nghĩ, anh là ngôi sao nổi tiếng, chắc chắn không đến mức vì 200 tệ mà tính toán với cô. Biết đâu anh sẽ tức giận mà nói: “200 tệ? Em nghĩ anh là ai mà lại coi thường anh như vậy?”
Thế nhưng, Hướng Lâm suy nghĩ vài giây rồi đáp:
“200 thì không được. 250 đi, số này may mắn, rất hợp với em.”
Giang Mộng: “…???”
Cô cầm chiếc điện thoại cũ mà mình vừa “mua” với giá 250 tệ, tâm trạng rối bời trở về phòng. Nhân lúc đi tắm, cô sạc điện thoại và tranh thủ đăng nhập vào Weibo.
Trong thế giới thực, cô cũng có tài khoản Weibo, nhưng khi thử đăng nhập, cô nhận ra tài khoản cũ không dùng được ở thế giới này. Vì vậy, cô tạo một tài khoản mới với tên: “Tôi có một người anh trai.”
Đăng ký xong, cô lập tức đăng bài đầu tiên:
“Tôi có một người anh trai, anh ấy là người tốt, tôi rất cảm kích anh ấy. Nhưng phải nói thật, đôi lúc anh ấy rất tệ. Tệ đến mức nếu anh ấy đứng cạnh một con chó, tôi cũng không phân biệt được ai là anh trai tôi, ai là chó.”
Đăng xong, Giang Mộng cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi đi ngủ.
Phải công nhận, phàn nàn thực sự là một cách xả stress hiệu quả.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh, Hướng Lâm đang lướt xem tin nhắn trong nhóm chat WeChat của nhóm Pole-Star7. Nhóm của họ có cái tên rất kêu: “Những người đàn ông đứng trên đỉnh lưu lượng.”
Trong nhóm không chỉ có bảy thành viên mà còn có quản lý Tôn Diệp và trợ lý của mỗi người.
Hướng Lâm ít khi nhắn tin trong nhóm trừ khi liên quan đến công việc. Nhưng cho dù anh không nói gì, những người khác vẫn rôm rả trò chuyện.
Tối nay cũng vậy, sau khi trao đổi công việc xong, đề tài nói chuyện tự nhiên chuyển sang Giang Mộng.
Đồng đội Đồng Hạo, người cũng có em gái, hỏi:
“Anh Lâm, em gái anh có phiền phức không?”
Hướng Lâm suy nghĩ rồi trả lời:
“Cũng được.”
Đồng Hạo thở dài:
“Anh đúng là may mắn. Em gái em vừa phiền vừa đòi hỏi, đêm nào cũng bắt em kể chuyện cổ tích mới chịu ngủ.”
Hướng Lâm đáp:
“Anh có cả bộ truyện kinh dị. Có cần không?”
Đồng Hạo: “…”
Những người khác trong nhóm: “…”
Ban đầu, mọi người còn cảm thấy tội nghiệp cho Hướng Lâm vì bất ngờ có thêm một cô em gái. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ người đáng thương hơn chính là cô em gái của anh.
Ngày hôm sau, Hướng Lâm phải đi công tác xa. Ban đầu, anh còn cố gắng gọi cho Giang Mộng vài cuộc, nhưng càng về sau anh càng bận, đến mức chẳng còn thời gian liên lạc với cô.
Trong khoảng thời gian anh đi vắng, Giang Mộng không làm gì nhiều ngoài việc nhận và sắp xếp các gói hàng.
Đầu tiên là quần áo và giày dép. Cô thử hết từng món, thấy tất cả đều vừa vặn, liền tháo hết nhãn mác và giặt phơi cẩn thận.
Tiếp theo là những món đồ ăn vặt nhập khẩu. Cô không nỡ ăn một mình, quyết định để dành cho đến khi Hướng Lâm về, hai người sẽ cùng thưởng thức.
Cuối cùng, đồ dùng nhà bếp và gia vị mới đến nơi.
Có đủ dụng cụ, Giang Mộng chính thức từ bỏ thói quen gọi đồ ăn ngoài và chuyển sang tự nấu ăn mỗi ngày. Phải công nhận, tự nấu ăn tiết kiệm hơn nhiều, mà một mình cô nấu cũng đơn giản, không tốn công.
Trong phòng làm việc của Hướng Lâm có máy tính, trước khi đi, anh đã cho phép cô dùng. Vì vậy, sau mỗi bữa ăn, không có việc gì làm, Giang Mộng lại lên mạng.
Nhưng cô không chơi game hay xem phim mà tìm thông tin về trường học.
Sau nhiều suy nghĩ, cô quyết định nếu thật sự không thể quay về thế giới cũ, cô sẽ tiếp tục đi học. Dù gì cô mới 10 tuổi, ở độ tuổi này mà không đến trường thì biết làm gì khác?
Trong ký ức của cơ thể này, cô biết chủ nhân trước kia rất muốn được đi học. Giang Mộng cảm thấy mình đã chiếm cơ thể của người khác thì ít nhất cũng nên thực hiện giúp người ấy một số tâm nguyện.
Tuy nhiên, chuyện đi học cần thời gian chuẩn bị và nhiều thủ tục, nhất là vấn đề học phí vẫn khiến cô đau đầu. Vì vậy, cô quyết định đợi đến khi Hướng Lâm về để bàn bạc kỹ hơn rồi mới quyết định.