Cuối cùng, mãi đến lúc này, Giang Mộng mới nhớ ra rằng trong cuốn sách này, cô vẫn còn một người thân khác.
— Đó là một người anh trai, chính là chàng trai trẻ trên tấm áp phích quảng cáo, tên là Hướng Lâm.
Tìm Hướng Lâm có vẻ dễ hơn tìm Giang Lập Dương, vì anh là người nổi tiếng, với nhiều lịch trình công khai. Trùng hợp làm sao, hôm nay Hướng Lâm lại có buổi ghi hình chương trình ở thành phố A.
Giang Mộng nhanh chóng vẫy một chiếc taxi và bảo tài xế đưa cô đến địa điểm ghi hình. Người lái xe thấy một cô bé nhỏ tuổi đi một mình nên tỏ ra lo lắng, hỏi:
— Bé con, cháu đến đài truyền hình làm gì? Sao lại đi một mình? Ba mẹ cháu đâu rồi?
Giang Mộng sợ tài xế sẽ không cho cô đi tiếp, liền thành thật trả lời:
— Chú ơi, chú đừng đuổi cháu xuống xe. Cháu đến tìm anh trai cháu mà.
Tài xế nghe vậy thì hỏi thêm:
— Anh trai cháu làm việc ở đài truyền hình à? Cháu có số điện thoại của anh ấy không? Để chú gọi thử xem.
Giang Mộng lắc đầu:
— Cháu không có số điện thoại của anh, nhưng anh ấy thực sự đang ở đài truyền hình. Cháu không nói dối đâu ạ.
Tài xế nghi hoặc:
— Anh trai cháu không phải là… Hướng Lâm đấy chứ?
Giang Mộng sửng sốt:
— … Sao chú biết?
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười bất đắc dĩ:
— Chú vừa chở ba cô bé đến đài truyền hình, mỗi người đều bảo đi tìm anh trai Hướng Lâm của họ. Này bé, nghe chú này, cháu còn nhỏ, nên tập trung vào việc học. Mê thần tượng thì không có tương lai đâu!
Giang Mộng:
— …
Hôm nay, Hướng Lâm đang ghi hình cho một chương trình giải trí nổi tiếng của đài truyền hình thành phố A. Buổi ghi hình kéo dài từ 3-4 giờ chiều đến gần 11 giờ đêm mới kết thúc. Sau nhiều giờ làm việc mệt mỏi, các khách mời đều kiệt sức. Khi chương trình vừa kết thúc, Hướng Lâm vừa bước vào hậu trường vừa xoa cổ cho bớt đau.
Nhưng chưa kịp thả tay xuống, anh đã bị một người chắn đường.
Với tư cách là đội trưởng của nhóm nhạc thần tượng Pole-Star đang rất nổi tiếng, việc bị fan chặn ở hậu trường không phải là điều hiếm gặp. Thế nhưng, lần này có gì đó kỳ lạ.
Trước mặt anh là một cô bé với gương mặt tinh xảo như búp bê.
Càng nhìn, Hướng Lâm càng thấy cô bé này có nét gì đó quen thuộc. Những người bạn cùng nhóm của anh cũng nhận ra điều đó và bắt đầu trêu chọc:
— Ê, cô bé này là ai thế?
— Nhìn giống cậu ghê. Không phải là con gái riêng của cậu đấy chứ?
Hướng Lâm chưa kịp phản ứng, cô bé đã ngước lên, đôi mắt đen láy sáng rực, rồi gọi anh bằng một giọng trong trẻo:
— Anh ơi!
Hướng Lâm:
— …???
Kể từ khi ra mắt, anh đã quen với việc bị gọi là “anh” trên mạng xã hội. Trên Weibo của anh, hàng triệu fan đều gọi anh là “anh trai”. Còn lại, những người khác thì gọi anh là… “ông xã”.
Thế nhưng, không ai trong số đó khiến anh sợ hãi như tiếng “anh ơi” vừa rồi. Phản xạ tự nhiên, anh lùi lại một bước, liên tục chối:
— Anh không phải! Anh không biết em, đừng gọi lung tung!
Cô bé không hề nao núng, tiếp tục hỏi:
— Anh là Hướng Lâm, đúng không?
Lúc này, những thành viên khác trong nhóm không nhịn được mà xác nhận thay anh:
— Đúng rồi, cậu ấy là Hướng Lâm.
Cô bé cười, gật đầu:
— Vậy thì không sai rồi. Anh chính là anh trai của em.
Hướng Lâm ngớ người:
— Em nói vậy là đúng à? Có bằng chứng gì không?
Giang Mộng biết Hướng Lâm sẽ không dễ dàng tin tưởng, mà điều đó cũng dễ hiểu. Nếu cô là anh, chắc chắn cô cũng không tin ngay.
Cô đã định nói tên của Liễu Miên ra, nhưng nghĩ lại đây là hậu trường với rất nhiều người qua lại. Nếu tên của Liễu Miên và Giang Lập Dương bị lộ ra, không chỉ hai người đó chịu ảnh hưởng mà có thể còn liên lụy đến Hướng Lâm.
Sau một lúc do dự, cô quyết định không nhắc đến tên của Liễu Miên. Thay vào đó, cô chỉ vào khuôn mặt mình và nói nghiêm túc:
— Anh không thấy gương mặt này chính là bằng chứng rõ ràng nhất sao?
Hướng Lâm im lặng. Quả thực, nếu chỉ nhìn vào ngoại hình, cô bé này trông rất giống anh. Nhưng trên đời có rất nhiều người tình cờ giống nhau, không thể dựa vào đó để kết luận có quan hệ máu mủ.
Thấy anh vẫn còn nghi ngờ, Giang Mộng đề nghị:
— Nếu anh chưa tin, vậy chúng ta đi xét nghiệm ADN nhé?
Thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm, Lâm Tây Ngộ – người rất thích xem các bộ phim truyền hình sến súa – buột miệng nói:
— Đi bệnh viện làm gì cho rắc rối, nhỏ máu nhận thân ngay đây cho lẹ!
Cả nhóm:
— …
Không thèm để ý đến trò đùa của Lâm Tây Ngộ, Hướng Lâm nghiêm túc cân nhắc chuyện đi bệnh viện. Anh biết chắc chắn phải làm xét nghiệm ADN, nhưng giờ đã quá muộn, mà ngày mai anh còn lịch làm việc. Sau khi xác nhận rằng Giang Mộng tối nay không có chỗ ở, anh đành quyết định:
— Thôi được, tối nay em theo anh về nhà. Sáng mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra.
Là một ngôi sao nổi tiếng, Hướng Lâm sống trong một căn hộ cực kỳ sang trọng. Giang Mộng bước vào nhà và lập tức nhận ra rằng chỉ riêng phòng khách của anh cũng đã rộng hơn nhiều so với nơi cô từng sống.