Lâm Úc chăm chú nhìn theo Tống Vu Tri cho đến khi người này khuất khỏi tầm mắt mình, trong lòng cảm giác có chút mơ hồ, như thể mình đang suy nghĩ viển vông.
Chẳng lẽ là cậu nhìn nhầm? Năng lực của cậu vẫn chưa hoàn thiện, việc thấy được nghiệp chướng của người khác đôi khi chỉ là nhờ may mắn. 
Một giáo viên mỹ thuật ở thị trấn nhỏ thì làm sao có thể mang nhiều hắc khí như vậy?
Tuy nhiên, trực giác lại mách bảo cậu rằng sự việc không hề đơn giản.
Cảm nhận được sự khác thường của Lâm Úc, Hoắc Vọng cúi xuống hỏi: “Mệt rồi à?”
Lâm Úc khe khẽ rầm rì một tiếng, ôm lấy cổ tay anh, an tĩnh như một vật trang trí bằng lông nhung.
Triệu Ưu Ưu đi theo phía sau, thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy lòng mình mềm nhũn, nhưng khi quay lại nhìn đứa nghịch tử của mình - Alaska - đang lăn lộn dưới đất, bộ lông lấm lem bụi bẩn, cô chỉ biết giả vờ không thấy rồi quay đầu nói với Hoắc Vọng: “Anh mau đưa cậu nhóc về nghỉ ngơi đi, chắc là do nhà tôi làm ầm ĩ quá nên cậu ấy mới mệt vậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play