Thanh Tuyết cuống quít lấy ra một đạo Phi Hạc Truyền Âm Phù, hét lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ cứu mạng! Phi Hạc truyền âm, cấp cấp như luật lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Kim hạc trên phù triện lập tức bay lên, nhanh chóng bay vào trong núi rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử biến sắc mặt, vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngăn lại! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão kéo theo thân thể trọng thương, trong nháy mắt xuất hiện phía trước kim hạc, hắn vươn tay chộp một cái, kim hạc trực tiếp bay xuyên lòng bàn tay hắn. Đại trưởng lão vẫn không cam lòng, thân ảnh lại lóe lên, đuổi theo lần nữa, nhưng đưa tay chộp hai lần vẫn thấy kim hạc bay xuyên qua tay mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Kim hạc vỗ cách mấy cái, lập tức biến mất trong núi rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái Tử điện hạ, ngươi sắp gặp xui xẻo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử hừ lạnh một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ kia và Ngự Thú Tông Tông Chủ vừa trải qua một trận đại chiến, giờ phút này hẳn còn đang dưỡng thương, tới càng tốt, mọi người cùng nhau bắt lấy kẻ không an phận trong Khánh Quốc này! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong Tam Thanh Quan, thôn dân tế bái vẫn chưa tới, Lý Bình An đang cùng Thanh Phong ngồi dưới gốc đào đánh cờ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Pháo! Chiếu tướng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nhìn Thanh Phong. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ảo não thầm thì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao ta không để ý thấy pháo của ngài nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lại duỗi tay di chuyển cở. ͏ ͏ ͏ ͏
- Xe! Chiếu tướng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vung phất trần lên, vô cùng đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi thua! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong duỗi tay cào bàn cờ, kiêu ngạo hừ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta vừa mới học mà thôi, chờ ta cân nhắc mấy ngày nhất định có thể thắng ngài. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trên không trung đạo quan chợt nổi lên gợn sóng, một con tiểu kim hạc xuất hiện, phi xuống bay quanh người Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong kim hạc truyền ra thanh âm sốt ruột của Thanh Tuyết: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ cứu mạng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đột nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cũng đứng lên, cuống quít nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, nhất định bọn họ gặp phải đại địch, ngay cả sư phụ của ta cũng không phải đối thủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó chờ mong nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bước đến trước đạo quan, âm thầm tính toán thủ đoạn của mình một chút, cuối cùng chỉ có thể ký thác hi vọng lên trên Tử Thanh Song Kiếm. Trong lòng thầm nói: “Hệ thống, nhất định phải cấp lực đó! Lấy ra khen thưởng Tử Thanh Song Kiếm.” ͏ ͏ ͏ ͏
“Đinh! Thỉnh ký chủ chỉ định kiếm thể chịu tải.” Ánh mắt Lý Bình An sáng lên, hắn thầm trả lời trong đầu: “Pháp kiếm của Thanh Tuyết, Thanh Vũ.” ͏ ͏ ͏ ͏
Trên chiến trường, Đinh cung lệnh, Hồng công công đồng thời bay lên đánh ra hai quyền, Bạch Vân gầm lên một tiếng tung song chưởng đón đỡ, phanh một tiếng vang lớn, thiên địa chấn động, vạn vật thất thanh, dư ba quét ngang tứ phía. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân té xuống bay ngược ra sau, hai chân liên tục đạp bộ trên không trung phát ra thanh âm phanh phanh phanh. Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, sao quan chủ vẫn chưa ra tay chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Keng! Một tiếng kiếm minh, Thanh Tuyết, Thanh Vũ sợ hãi kêu lên “Nha” một tiếng, trường kiếm trong tay hai người đồng thời bay ra khỏi vỏ, phóng thẳng lên trời. Linh khí từ trong cả thiên địa ào ào tụ tới, hình thành nên lưỡng đạo linh khí kiếm thể một tím một xanh khổng lồ. Bên trong lưỡng đạo kiếm thể là hai thanh tiểu kiếm, kiếm ý ẩn chứa trong tiểu kiếm càng ngày càng cường, giống như hai Thần Khí tuyệt thế đang ngủ say dần dần thức tỉnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công, Đinh cung lệnh biến sắc mặt, không rảnh để truy kích Bạch Vân nữa. Cả hai lập tức quay lại che chắn trước người Thái Tử điện hạ, đại trưởng lão cũng ôm bả vai chắn trước Thái Tử điện hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Tam Thanh Quan, Lý Bình An đứng trước cửa, đáy lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác, dường như bản thân có một thân thể khác ở ngoài trăm dặm, có thể tùy ý nhìn thấy tình cảnh bên ngoài trăm dặm, lại có thể biến cảm giác và tinh thần ở trong lòng thành lời nói với trăm dặm bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên chiến trường ở Bạch Gia thôn, phía trên lưỡng đạo kiếm thể xanh và tím xuất hiện một đạo ảo ảnh, bên trong ảo ảnh có một đỉnh núi, phía trên sườn núi tọa lạc một đạo quan cổ xưa. Lý Bình An tay cầm phất trần đứng trước đạo quan, vân đạm phong khi nhìn chăm chú mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ ra tay! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vui sướng kêu một tiếng, vội vàng khom người nhất bái, áy náy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân vô năng, vô lực bảo hộ đệ tử Đạo Môn ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết hưng phấn kêu to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, là sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nắm chặt tay vung lên, hô: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, giúp con đánh người xấu! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vác Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, ngẩng đầu nhìn lưỡng đạo kiếm thể thật lớn, ánh mắt còn mang chấn động. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy sư phụ ra tay, người vẫn còn ở trong đạo quan, thế nhưng lại có thể thao tác bảo kiếm của hai vị sư tỷ, hơn nữa thoạt nhìn còn lợi hại như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên không trung, ảo ảnh Lý Bình An mở miệng nói, thanh âm như sấm rền: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trảm! ͏ ͏ ͏ ͏