Thanh Tuyết bông nhiên hất lên, Thư sinh kinh hô, trường kiếm trong tay ngay lập tức bay lên trời, keng một tiếng rơi xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Trường kiếm trong tay Thanh Tuyết nháy mắt chỉ vào bụng Thư sinh, uy hiếp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngồi xuống! ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Thư sinh mấp máy hai lần, chậm rãi ôm đầu gối ngồi xuống, sắc mặt buồn bực, đây là kiếm pháp quỷ quái gì? Chẳng lẽ bọn họ là Kiếm Thần ở trên núi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Càng ngày càng có nhiều Thư sinh bị Thanh Tuyết Thanh Vũ đánh ngồi xổm xuống, hoặc là thê thảm nằm trên mặt đất, nhưng vẻ mặt họ đều mời mịt, thua không rõ ràng, trong lòng tràn đầy nghẹn khuất rõ ràng bản thân có thực lực nhưng không thể nào thể hiện ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử đứng ở đằng xa bên cạnh cánh rừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồng công công, ngươi có thể nhìn ra được lai lịch kiếm pháp của các nàng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công ánh mắt sáng rực nhìn Thanh Vũ đắc ý múa kiếm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết! Kiếm pháp và quyền pháp này chính là một, trong đó chứa ý cảnh tuyệt diệu, tuyệt đối không dành cho người bình thường, người có thể sáng tạo ra loại kiếm pháp này đã vượt xa người phàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử biến sắc, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói có phải là Siêu Phàm Nhập Thánh không? Trong Khánh quốc ta có Siêu Phàm Nhập Thánh? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công hơi khom người cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão nô chỉ nói quyền pháp cùng kiếm pháp này là người siêu phàm sáng tạo ra, cũng không nói Khánh quốc ta có tồn tại Siêu Phàm Nhập Thánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Đinh cung lệnh ở bên cạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ sáng tạo đến hoàn thiện một bộ công pháp cần cố gắng mấy đời người, bộ quyền pháp kiếm pháp này đã đạt đến hoàn mỹ, đoán chừng người sáng tạo kia sớm đã không còn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão Ngự Thú Tông, trong lòng hơi động, thật sự là không còn sao? Vị Quan chủ đó không phải là Siêu Phàm chi cảnh chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử lộ ra ánh mắt nóng rực nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như Bản cung đem bộ quyền pháp kiếm pháp kia mang về, Phụ vương sẽ rất vui đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công bình thản nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin điện hạ hãy làm chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi nói chuyện, trên chiến trường hơn hai mươi vị Thư sinh đã từng người thua thảm hại, có người xấu hổ giận dữ ngồi xuống, có người thê thảm nằm trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên chiến trường, chỉ có Thạch Hạo cùng Vương Chấn Vũ kia còn đánh kịch liệt, thân ảnh hai người lập loè, tiếng va đập vào nhau phanh phanh phanh không ngừng vang lên, chỗ đao khí kiếm khí đi qua đều làm đất đá tung bay, có thể thấy Thạch Hạo càng đánh càng hăng, Vương Chấn Vũ chỉ còn biết chống đỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong nhóm dân làng vang lên những tiếng hoan hô lớn, hưng phấn xem bọn người Thanh Tuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn cao hứng thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giữ đúng người rồi! Thật là giữ đúng người rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ Thanh Tuyết đứng giữa đám Thư sinh diễu võ giương oai, tiểu Bạch Hồ ngồi ở bên cạnh, ánh mắt mừng rỡ nhìn các nàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ thu kiếm vào vỏ, dương dương đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu, ngươi phải nhanh lên một chút, chúng ta đều đánh xong hết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
“Keng!” ͏ ͏ ͏ ͏
Một âm thanh vang lên, đao kiếm va vào nhau, đồng thời bịch một tiếng hai quyền đụng nhau, cùng lúc bay ngược về phía sau, Thạch Hạo càng bay ra xa, chân đạp trên núi đá liên tục lui về phía sau, một loạt tiếng răng rắc vang lên, núi đá nổ tung. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo duỗi duỗi cánh tay, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật là lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏
Sục sôi ý chí chiến đấu hét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại đến! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn vũ vẻ mặt âm u, tên tiểu quỷ này từ nơi nào đến? Lực lượng lớn lạ thường, thiên phú chiến đấu còn mạnh kinh người, tiếp tục như vậy chỉ sợ bắt không nổi hắn, mình còn bị mất thể diện. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay tại thời điểm Vương Chấn Vũ không ngừng trần trừ, Thái Tử mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền Hồng công công ra tay đem họ bắt lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công tiến lên một bước, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nhíu mày, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái Tử Khánh quốc lấy lớn hiếp nhỏ, không sợ người khác chế nhạo sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Tử ngạo nghễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai dám? ! Hồng công công sao còn chưa ra tay? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Ninh Khuyết loé lên sự tức giận, khuôn mặt tỏ rõ vẻ lo lắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh Hồng công công khẽ động, bay lên trời, một tay tạo thành trảo đánh về phía Thạch Hạo, tốc độ cực nhanh Thạch Hạo hoàn toàn không phản ứng kịp. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vô Lượng Thiên Tôn! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng đạo hiệu vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bành! Ánh sáng nổ tung trong không trung, Hồng công công lập tức bay ngược về phía sau, trong không trung liên tục dậm chân, tạo ra một loạt âm thanh phanh phanh, bay ra xa hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân một thân đạo bào đứng trên không trung, trên thân thể tản ra bạch quang mịt mờ, hữu tâm tính vô tâm, lần đầu tiên giao thủ, Bạch Vân toàn thắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hưng phấn reo lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch gia gia đến rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cũng hưng phấn reo lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch gia gia đến, đánh chết bọn chúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cũng ngẩng đầu vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ chúng ta tới rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân khẽ lắc đầu, trong lòng âm thầm tính toán, ba đánh một hình như là đánh không lại a! ͏ ͏ ͏ ͏