Trưởng thôn thấy Thanh Vũ bối rối, vội vàng quát lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Về hết đi, làm việc của mình đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lại nhìn về phía người phụ nữ đang khóc thút thít nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mụ mụ Hổ Tử, Hổ Tử hắn đã không sao rồi, ngươi đem hắn về nghỉ ngơi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Người phụ nữ gật đầu liên tục, giọng nói có chút nức nở nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn! Cảm ơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Từ đau thương đến hạnh phúc, người phụ nữ nói không lên lời nào khác nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả lưng còng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy người đến giúp đỡ một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại thúc, để ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch gia gia, để ta! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức có mấy người đàn ông mặt mũi tràn đầy vui vẻ đi tới, nâng Hổ Tử lên cười ha ha đi vào trong làng, thỉnh thoảng còn cố ý lắc lư vài cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Ông lão lưng còng cười mắng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Một đám nghịch ngợm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn nhìn về phía Thanh Vũ, mặt đầy hiền từ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ các ngươi đã cứu tính mạng Hổ Tử. Các ngươi từ đâu tới? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đi lên trước hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trưởng thôn gia gia, là ta mang bọn họ về đấy, bọn họ bị lạc đường trong núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn hai mắt đánh giá bọn họ, suy nghĩ trong lòng cũng giống như phán đoán của ông lão lưng còng, chỉ sợ bọn họ là tiểu thư công tử của gia đình giàu có trong thành, vuốt râu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lạc đường! Không phải chuyện lớn, ta có thể sắp xếp đội đi săn đưa các ngươi về thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiếu Thuần trong lòng ảm đạm, niềm vui khi Hổ Tử được cứu lập tức vơi đi một nửa, “Bọn họ vẫn phải đi.” ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ánh mắt sáng lên, vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy lão gia gia có biết Thạch gia thôn không? Chúng ta muốn đến Thạch gia thôn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch gia thôn? ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn lộ ra ánh mắt mờ mịt, nhíu mày suy tư một chút lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết! Chưa từng nghe nói qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lập tức oán trách nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu tất cả là tại đệ, đệ xem đi! Chúng ta lạc đường rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cũng lộ ra ánh mắt thất vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiếu Thuần lập tức lên tinh thần, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, “A! Trưởng thôn cũng không biết, vậy chẳng phải là bọn họ không đi được sao?” ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện tại chỉ có thể liêc lạc với sư phụ, để sư phụ đưa chúng ta trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được! (Không được!) ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cùng Thạch Hạo đồng thời lên tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ bước hai bước đi đến bên cạnh Thanh Tuyết, lôi kéo cánh tay Thanh Tuyết nũng nịu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tỷ tỷ, muội còn chưa chơi đủ mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cũng liên tục gật đầu, cầu khẩn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại sư tỷ, chúng ta vừa mới ra ngoài mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết do dự, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nhưng, chúng ta cũng không tìm thấy Thạch gia thôn mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiếu Thuần mặt đầy tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như các ngươi không ngại, thì ở lại nhà ta đi! Nhà ta rất lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo động tâm: “Ở lại nơi này dù sao cũng tốt hơn phải trở về! Trở về quá nhàm chán, ở nơi này mỗi ngày đều có sữa thú để uống.” ͏ ͏ ͏ ͏
Ngẩng đầu nhìn về phía Trưởng thôn, mặt đầy tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trưởng thôn gia gia, chúng ta có thể ở lại không? ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi cứu Hổ Tử, chính là ân nhân của thôn chúng ta, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Trưởng thôn gia gia! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiếu Thuần hưng phấn reo lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật tốt quá! Đi thôi! Ta đưa các ngươi đi chơi, thuận tiện tìm đồ ăn luôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiếu Thuần lôi kéo Thạch Hạo bước nhanh rời đi, Thanh Tuyết, Thanh Vũ chạy chậm theo phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Ông lão lưng còng đứng trước cửa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cảm thấy bọn họ là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khó nói lắm! Nhìn có vẻ như là người trong thành, nhưng bọn họ lại muốn đi Thạch gia thôn, hơn nữa vừa rồi, tiểu nam hài kia vừa gọi nữ oa là sư tỷ, chẳng lẽ bọn họ là người tu luyện sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ông lão lưng còng vuốt ria mép như suy tư gì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất có khả năng chính là người tu luyện, mà họ cách cứu chữa cho Hổ Tử, rất huyền bí, người thường không thể làm được. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mặc kệ bọn họ là ai, chỉ cần bọn họ ở lại thôn chúng ta là được, thời gian càng lâu càng tốt, về sau đội đi săn bị thương sẽ an toàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ông lão lưng còng cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong thời gian mấy ngày sau đó, đám người Thạch Hạo ở bên trong thôn làng, tại nơi núi rừng tự do vui vẻ chơi đùa, thế giới quan của Bạch Hiểu Thuần hoàn toàn bị chấn động: “Con người vậy mà có thể bay giống như chim, hung thú vậy mà cũng không chống cự nổi một quyền của Thạch Hạo huynh đệ, quá là lợi hại mà!” ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trong rừng, Thái Tử Khánh Quốc cùng một nhóm học viên giống như là đang đi dạo, Ninh Khuyết cõng dù đen đi ở phía sau bọn họ có chút không hợp nhau. ͏