Tất cả học sinh đều hâm mộ nhìn Ninh Khuyết, có thể bái nhập Hạo Nhiên thư viện a! Đó chính là mộng tưởng của mỗi một học sinh, về sau tất nhiên có thể trở thành một đời đại năng, ánh mắt càng thêm nóng như lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử nhìn về phía Ninh Khuyết cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói không sai chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai! ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử lại tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật đáng tiếc! Theo như lời Thập Nhị tiên sinh, Ninh tiên sinh chính là trời sinh phế thể, tu luyện khó khăn, chỉ sợ khảo hạch nhập môn cũng không qua được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì? Trời sinh phế thể! ͏ ͏ ͏ ͏
- Trời sinh phế thể thì còn tu luyện thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này thì khác gì không vào được Hạo Nhiên thư viện? ͏ ͏ ͏ ͏
Cả đám đệ tử nhao nhao nghị luận, ánh mắt nhìn Ninh Khuyết từ lửa nhiệt nịnh hót, dần dần biến thành cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí có người còn mang theo tia xem thường trong mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, phảng phất không có nghe được âm thanh nghị luận xung quanh, chỉ là nắm đoản đao bên hông siết chặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử mỉm cười, ánh mắt lóe lên, tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi không ở thư viện học, đến đây làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Học sinh cầm quạt xếp vội vàng tiến lên, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồi thái tử điện hạ, Ninh Khuyết muốn vào trong Thương Man sơn mạch lịch luyện, chúng ta phụng mệnh Bạch sư huynh đi chung, cũng phải chiếu ứng nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử cười nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bổn cung cũng dự định vào Thương Man sơn mạch lịch luyện, không ngại thì đi chung đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cầu còn không được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được đồng hành với thái tử điện hạ là phúc khí của chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thái tử điện hạ ở đây, sự an nguy của chúng ta được bảo đảm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Chúng học sinh nhao nhao cười nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử giơ tay lên, tất cả thanh âm lập tức yên ắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thương Man sơn mạch quá nguy hiểm, bổn cung cố ý mời đại trưởng lão Ngự Thú tông đến dẫn đội. ͏ ͏ ͏ ͏
Thư sinh tay cầm quạt xếp vội vàng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn là thái tử điện hạ suy nghĩ chu toàn, có đại trưởng lão Ngự Thú tông ở đây, có thể càn quét Thương Man sơn mạch, thiên tài địa bảo trong đó tùy ý lấy về, đây chính là cơ duyên thái tử điện hạ cho chúng ta! Chúng ta cảm kích vô cùng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ thái tử điện hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ thái tử điện hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Đang lúc nói chuyện, một thân ảnh vận áo bào xám lướt đến từ không trung, đáp xuống chỗ thái tử ngoài trăm thước, cung kính chạy chậm đến: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngự Thú tông Bạch Tử Ông, nghe theo thái tử điện hạ sai bảo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử nhấc tay, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại trưởng lão không cần đa lễ, mau đứng lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạ thái tử điện hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Tử Ông đứng dậy, tùy ý liếc qua đám học sinh, lướt đến chỗ Ninh Khuyết bỗng hơi khựng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt thái tử lộ ý cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại trưởng lão, làm phiền ngươi dẫn chúng ta đi Thương Mang sơn mạch một chuyến. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám người vây quanh thái tử, cười cười nói nói đi ra ngoài, bỏ Ninh Khuyết ở sau lưng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử quay đầu nhìn Ninh Khuyết, trong mắt mang theo ý cười chế nhạo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ninh huynh đệ, không đi chung sao? Bên trong dãy núi có nhiều hung thú, ngươi chưa từng tu luyện, tiến vào chỉ sợ không được an toàn. ͏ ͏ ͏ ͏
Các thư sinh khác cũng cười ha hả nhìn Ninh Khuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết tùy ý chắp tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ thái tử điện hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Yên tâm thoải mái đi theo, vẻ mặt lạnh nhạt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử hơi sững sờ, khóe miệng co giật hai cái, loại người da mặt dày này là khó đối phó nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thời gian trôi qua được hai ba ngày, Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo vẫn còn vui chơi trong núi rừng, ban đầu Thanh Tuyết còn duy trì dáng vẻ thận trọng, nhưng khi bọn hắn phát hiện hung thú không phải đối thủ của bọn hắn, ba đứa nhỏ triệt để hoang dã, truy sói đuổi báo, bay lượn với chim, chặn đường cướp sữa, đánh giết hung thú làm đồ nướng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bất tri bất giác lượn quanh một đoạn đường dài, trên đường đi hoàn toàn thả lỏng bản thân. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt trời ngả về tây, dưới bóng đại thụ che chắn, bên trong rừng rậm dần trở nên mờ tối. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo mỗi người gặm một một xiên thịt nướng đi trong sơn lâm, khác với các nàng một chỗ, Thạch Hạo có nhiều thêm một bát sữa thú, một miếng thịt nướng một ngụm sữa thú, vẻ mặt thích ý đến say mê. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu thạch đầu, nhà của ngươi rốt cuộc ở đâu vậy? Ngươi không lạc đường chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo quay đầu nhìn Thanh Vũ, mờ mịt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không biết, ta đi theo các người mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ dậm chân xuống, đứng tại chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ giận dữ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao chúng ta biết nhà ngươi được? Chúng ta theo chân ngươi mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cười ngượng ngùng hai tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng không biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ rên một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xong đời, chúng ta lạc đường rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ho khan một cái, không tự tin nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chắc là không đâu, chúng ta cứ đi theo phương hướng mà sư phụ chỉ, nói không chừng ở ngay phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏