Không lâu sau đó, nhóm ba người họ đi đến một dòng suối nhỏ, bên cạnh cỏ dại rậm rạp, cây cối um tùm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ chỉ vào một nơi um tùm phía trước, thấp giọng kinh hô một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tỷ, có con mèo to! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết Thạch Hạo đều nhìn về phía Thanh Vũ chỉ, thấy một con mãnh hổ sặc sỡ đang núp sau cây uống nước, da lông sau cây như ẩn như hiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lập tức sáng mắt lên, hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là con hổ! ͏ ͏ ͏ ͏
Quát to một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng chạy! ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức phóng về phía con hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết kinh hoảng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiều thạch đầu, trở về đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo mặc kệ không quan tâm, hào hứng chạy về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên dòng suối, hổ lớn giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt mặt ngu ra, chỉ thấy một con khỉ hai chân nhảy nhảy nhót nhót chạy về phía mình, vô thức nhìn quanh bốn phía, không có khỉ cái! Lập tức dùng đầu lưỡi ướt sũng liếm mép một cái, ánh mắt lóe lên một tia hung tàn, eo chùng xuống, bật ra từ bên trong rừng cây, móng vuốt sắc bén xẹt ra hai đường cắt trên mặt đất, nhào về phía Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thoáng cái khoảng cách giữa hai bên đã gần trong gang tấc. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ vô thức phát ra tiếng kinh hô, trong thế giới quan của các nàng, mèo to đáng sợ vô cùng, ngay cả lão thợ săn trong làng cũng không dám đối mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Mãnh hổ bỗng nhiên vồ về phía Thạch Hạo, chân Thạch Hạo dùng sức đạp mạnh trên đất, bịch một tiếng, núi đá nổ ra thành một cái hố nhỏ, cả người giống như tiểu hung thú bay đến nghênh đón mãnh hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đùng một tiếng, Thạch Hạo một đấm đánh vào trên đầu mãnh hổ, mãnh hổ chớp mắt, ngã thẳng từ trên không trung, bộp một tiếng rớt xuống đất, lăn hai vòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lăng không, nhào một cái đáp đất, cười hì hì đánh giá mãnh hổ, liếm môi một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ từ đằng xa chạy đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết oán trách nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu thạch đầu, ngươi quá lỗ mãng. ͏ ͏ ͏ ͏
Cúi đầu nhìn cái chân hổ to lớn, e ngại lui về sau hai bước, lòng còn sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Con mèo to này rất nguy hiểm, sẽ ăn thịt người đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gãi đầu một cái, cười hì hì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, ta cũng lợi hại mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân thể to lớn nằm sấp trên đất của mãnh hổ run lên, mê mang mở mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ từ trong túi lấy ra một tấm kim phù, ngồi xổm xuống dán lên trán hổ, trên kim phù hiện lên một vệt kim quang, lập tức dính chặt, gió thổi cũng không rớt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ vỗ vỗ đầu con hổ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mèo to, mèo to, ngoan ngoãn không được động đậy nha! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hổ mặt ngu ra, ta ngược lại còn muốn động, nhưng thân thể không động được! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ phủi tay đứng lên, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đây là Định Thân phù do ta vẽ ra, nó trốn không thoát đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Nghi ngờ nhìn về phía Thạch Hạo, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu thạch đầu, ngươi bắt con mèo to này làm gì? Chúng ta vừa mới ăn điểm tâm xong mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lấy túi nhỏ đang vác trên lưng xuống, mở ra lấy tất cả nồi niêu chén bát, gia vị các thứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn ăn nó thật à! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hổ to lớn trong lòng run lên, trong đầu hiện lên bóng dáng một con hổ con gào khóc đòi ăn, nội tâm dâng lên cảm xúc bi thương, tiểu Mỹ Mỹ, mụ mụ không trở về được, ngươi phải cố gắng kiên cường lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo mang theo ý đồ cười cười, cầm lấy một cái bát đi đến trước người lão hổ ngổi xuống, tay mò mò tim tòi dưới phần bụng, lão hổ thoáng chốc trừng mắt, mặt ngu ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Mắt Thạch Hạo sáng lên, đem bát đến gần, dòng sữa trắng noãn chảy ra, rất nhanh đã đầy bát. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đứng dậy, bước nhanh đến canh Thanh Tuyết, đem bát đưa cho Thanh Tuyết, mong chờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, uống không? Uống ngon lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết lùi lại một bước, lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không uống! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- A! Ngươi uống sữa hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hơi đỏ mặt, cứng đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ nói rồi, uống sữa thú tốt cho chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nghi hoặc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà chúng ta đều lớn hết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đem bát đưa cho Thanh Vũ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi uống không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lắc đầu liên tục. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy người không uống, ta uống! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn chén sữa thú, nước miếng ứa ra, bưng bát uống ừng ực, sữa thú thơm ngào ngạt, một hơi cạn sạch, đầu lưỡi liếm ít sữa còn đọng lại nơi khóe miệng, ánh mắt lần nữa nhìn đến lão hổ nằm dưới đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão hổ mang vẻ mặt cuộc đời không còn gì luyến tiếc nằm rạp trên đất, Thạch Hạo lần nữa chui vào dưới bụng lão hổ mà bận bịu, không lâu sau đó, Thạch Hạo đứng lên ợ một cái, mùi sữa lan tràn, hạnh phúc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Uống ngon thật. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ hơi động lòng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Uống ngon thật sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo sáng mắt lên, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, ngươi có muốn nếm thử hay không? ͏ ͏