Lý Bình An ho khan một cái, nhàn nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hết sức bình thường! Còn kém xa vi sư. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên mặt Thạch Hạo đầy chờ mong nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sư phụ, ta có thể về thăm nhà được chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An hơi sững sờ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi muốn về Thạch thôn? ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo liên tục gật đầu, hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiện tại ta đã học được kỹ năng, ta muốn về nói với thôn trưởng gia gia một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An trầm mặc mấy giây, mới lộ vẻ tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cũng được! Coi như giúp ngươi cọ sát tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏

- A! Sư phụ tuyệt quá! ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo hưng phấn nhảy dựng lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Đến giờ cơm tối, Thạch Hạo ngồi trong đại sảnh, gương mặt tràn đầy hưng phấn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Sư tỷ, cho tỷ này. ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo đứng lên, gắp một cái đùi gà đặt vào chén Thanh Tuyết. ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu sư tỷ, còn miếng này cho tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏

Lại gắp một miếng thịt cho vào chén Thanh Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Tuyết cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Cảm ơn tiểu sư đệ. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Vũ hoài nghi nhìn Thạch Hạo, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có chuyện tốt gì sao? Sao người lại cao hứng như vậy?” ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo gãi đầu, cười ha ha: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sư phụ nói ta có thể trở về thăm Thạch thôn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏

- A! ͏ ͏ ͏ ͏

Bỗng nhiên Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Lý Bình An, cả gương mặt đầy vẻ lấy lòng, nũng nịu cười: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sư phụ, ta cũng muốn đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An chậm rãi ăn đồ ăn trong chén, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bên trong dãy núi rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Vũ lắc đầu, mong chờ nhìn Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta không sợ nguy hiểm, ta rất lợi hại rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An lộ ra nét cười: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy ngươi hỏi Thạch Hạo xem có đồng ý hay không, dù sao đó cũng là nhà hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo hào phóng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Được! ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Vũ nắm chặt tay, hưng phấn la lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quá tốt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Tuyết cũng nhìn qua Lý Bình An, ý đồ không tốt nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sư phụ, ta cũng muốn đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An tùy ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi thôi! Tất cả đều đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Tuyết cao hứng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tạ ơn sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Ban đêm, trong phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, thái tử ngồi ở hậu hoa viên, một trái một phải đứng sau lưng là lão thái giám, lão cung nữ. ͏ ͏ ͏ ͏

Đại trưởng lão Ngự Thú tông tất cung tất kính đứng trước mặt thái tử. ͏ ͏ ͏ ͏

Thái tử híp mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tại sao Phong tông chủ không đến? Hắn không để thái tử ta đây vào mắt, chẳng lẽ mặt mũi Hạo Nhiên thư viện cũng không cho sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Đại trưởng lão vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không dám! Thực sự là tông chủ bị trọng thương, phải ở trong tông trị thương, không thể di chuyển. ͏ ͏ ͏ ͏

- À. ͏ ͏ ͏ ͏

Thái tử nhíu mày, nói. ͏ ͏ ͏ ͏

- Phong tông chủ tu vi trên tứ giai, còn có ba con khế ước thú tứ giai thủ hộ, ở Khánh quốc ai có thể tổn thương hắn? ͏ ͏ ͏ ͏

Hồng công công, Đinh cung lệnh vô thức ngẩng đầu nhìn đại trưởng lão Ngự thú tông. ͏ ͏ ͏ ͏

Đại trưởng lão cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bên trong Thương Man sơn mạch không biết lúc nào đột nhiên xuất hiện một tòa Tam Thanh quan, quán chủ Tam Thanh quan tu vi cao minh, cùng tông chủ tranh đấu một phen, cuối cùng tông chủ bị trọng thương. ͏ ͏ ͏ ͏

Thái tử gõ tay lên mặt bàn cộc cộc cộc, ngưng trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Đại trưởng lão khom người cung kính: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không dám có chút gian dối. ͏ ͏ ͏ ͏

- Các ngươi thấy thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏

Hồng công công khom người cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão nô chưa từng nghe nói đến Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏

Đinh cung lệnh khàn khàn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chưa từng nghe nói qua. ͏ ͏ ͏ ͏

Thái tử híp mắt nghĩ một hồi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mà thôi, chuyện này tạm thời bỏ qua, người có thể đánh bại cao thủ như Phong tông chủ, không thể khinh động. ͏ ͏ ͏ ͏

Ngẩng đầu nhìn về phía đại trưởng lão: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bổn cung dự định làm một cây bút đưa cho Thập Nhị tiên sinh, nghe nói bên trong Thương Mang sơn mạch có nhiều tinh quái, còn phải nhờ đại trưởng lão ngày mai đi theo giúp ta một chuyến. ͏ ͏ ͏ ͏

Đại trưởng lão chần chờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thương Mang sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, thái tử điện hạ ngài chính là thân thể vạn thừa, sao có thể tùy tiện mạo hiểm? ͏ ͏ ͏ ͏

Thái tử cười ha hả: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không sao! Có Hồng công công cùng Đinh cung lệnh ở đây, nhất định có thể đảm bảo sự an toàn của bổn cung. Các ngươi nói có đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏

Hồng công công hơi xoay người, mặt không biểu tình: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thái tử điện hạ cứ việc yên tâm. ͏ ͏ ͏ ͏

Đinh cung lệnh cũng xoay người nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nô tỳ nhất định toàn lực bảo hộ điện hạ. ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Đêm khuya, một gian phòng bên trong Khôn viện, phù đăng đã sớm tắt, Thanh Vũ nằm trên giường trằn trọc. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Tuyết hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu Vũ, sao ngươi còn chưa ngủ? ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Vũ quay người nhìn Thanh Tuyết, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tỷ tỷ, tiểu sư đệ có thể trở về nhà, vậy chúng ta khi nào mới đi tìm cha mẹ? ͏ ͏ ͏ ͏

Thân thể Thanh Tuyết cứng đờ, đưa tay ôm lấy Thanh Vũ, nhẹ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu Vũ, Mãng Sơn đại thúc nói rồi, bọn họ không cần chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏

- Huhuhu. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Vũ thấp giọng khóc òa lên, nức nở. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta nhớ cha mẹ!. ͏ ͏ ͏ ͏

Hốc mắt Thanh Tuyết cũng ướt át, vỗ nhẹ Thanh Vũ, hai người chìm vào trong bóng đêm. ͏ ͏ ͏ ͏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play