Lý Bình An đang lờ mờ, vội vàng quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy bọn hắn đang xông vào phạm vi Tam Thanh quan, đồng thời như gặp trọng kích, đồng loạt ‘Phụt... ’ phun ra một ngụm máu tươi, bắn ngược ra ngoài, xoay một vòng rồi nện mạnh xuống núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt người khác, chính là một đám hung thần ác sát Ngự Thú tông đánh tới, quán chủ chỉ phong khinh vân đạm nhìn lại một cái, cả người cả thú Ngự Thú tông đã bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi rồi bị đánh bật trở ra, rơi xuống núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch quang trên thân Bạch Vân tan đi, hắn kính sợ nhìn Lý Bình An, quán chủ không hổ là quán chủ, một ánh mắt đã miểu sát tứ giai. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cũng lập tức nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ, khoảng thời gian này có phải hắn đã quá buông thả hay không? Không có để lại ấn tượng xấu gì trước mặt quán chủ chứ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn Lý Bình An, ánh mắt sáng ngời, sùng bái kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người thật sự quá lợi hại! Sau này ta cũng muốn được như người. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gượng cười hai tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì phải cố gắng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng mừng rỡ, bọn hắn thật sự đã lao xuống dưới, may mắn! Thật quá may mắn! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo liên tục gật đầu, tràn đầy ý chí chiến đấu hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Ta đi luyện quyền. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cũng hưng phấn nhảy lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đi vẽ phù, cũng phải trở nên lợi hại như sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba hài tử hưng phấn chạy ra hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lớn tiếng gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong... ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Hạo cần mài luyện võ nghệ, ngươi đi luyện tập cùng hắn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong vẫn còn đang chìm đắm trong uy phong bại địch của Lý Bình An tuyệt đối không dám chống lại mệnh lệnh của quán chủ, vội vàng chạy ra hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong viện chỉ còn lại một vài tín đồ, sôi nổi hào hứng bàn tán. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ quá lợi hại, nhìn một cái mà đám người kia đã thổ huyết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thiếu niên gầy gò, nắm chặt nắm đấm hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết quán chủ là lợi hại nhất. Có người lợi hại như quán chủ che chở cho chúng ta, chúng ta còn sợ gì nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
- Những người kia cũng rất lợi hại, vừa rồi ta còn bị dọa sợ suýt chút đái ra quần. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng quán chủ vẫn lợi hại nhất! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đi đến bên cạnh Lý Bình An, cung kính hành lễ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, sao ngài lại thả bọn hắn đi? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nào? Ngươi còn muốn giữ bọn hắn lại sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo quán không giết người, ta cũng không còn cách nào khác! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân vội vàng sợ hãi xua tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không, không, quán chủ minh giám, ta tuyệt đối không có lạm sát chi tâm, chỉ lo lắng sau này bọn hắn sẽ trả thù. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vân đạm phong khinh hất phù trầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chắc hẳn bọn hắn sẽ không dám. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân suy nghĩ một lát, bật cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng đúng, lần này quán chủ đã dọa bọn hắn sợ mất mật rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An sờ cằm, như đang suy tư gì đó nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân, ngươi nói xem có phải bọn hắn nên chi một chút phí tổn cuộc chiến không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân khó hiểu hỏi lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phí tổn cuộc chiến? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói một cách hiển nhiên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi xem bọn hắn tấn công Tam Thanh quan chúng ta, làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Tam Thanh quan chúng ta, dọa tín đồ của Tam Thanh quan chúng ta bỏ chạy, lại còn gieo vào tâm hồn nhỏ bé của Thanh Tuyết bọn hắn bóng mờ, chẳng lẽ không đáng bồi thường sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Gieo vào tâm hồn nhỏ bé bóng mờ? Ta thấy bọn hắn rất hưng phấn mà! Nhưng Bạch Vân vẫn liên tục gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cần phải như vậy, đúng là phải bồi thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nói, ngươi ghi chép lại! Ba mươi cân Nhân Sâm trăm năm trở lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ba mươi cân hơi ít! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An sững sờ, nghi ngờ hỏi lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ít sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, đây là Thương Man sơn mạch, là nơi có nhiều những dược liệu này nhất, không được xem là quý giá. Thứ thực sự quý giá chính là bảo dược đã thành tinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Đôi mắt Lý Bình An sáng lên, vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngự Thú tông có bảo dược này sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân do dự một chút mới nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì thử đòi hỏi một phen đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhẹ gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ba trăm cân Nhân Sâm trăm năm! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An âm thầm cứng lưỡi, ba trăm cân? Cho lợn ăn à! Nhưng trên mặt lại nhẹ nhàng gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng được! Yêu cầu ba trăm cân Đương Quy, ba trăm cân Thủ Ô, ba trăm cân Thất Diệp linh chi, ba trăm cân Bất Tử thảo, ba trăm cân Thái Dương hoa... ͏ ͏ ͏ ͏
Lần này không cần Bạch Vân nhắc nhở, Lý Bình An chủ động nhân số lượng lên với mười. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân âm thầm ghi lại, cung kính hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, còn gì nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An suy nghĩ một chút, đôi mắt sáng lên vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, còn phải cần thêm ít tiền bạc nữa, thêm ba trăm cân ngân châu nữa đi. ͏ ͏ ͏ ͏