Trong lòng Lý Bình An run lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dân đen? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân ở bên cạnh hạ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, nên xử lý bọn hắn thế nào đây? ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây là thiên kinh địa nghĩa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An quay người đi vào bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Bần đạo biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu Bàn Tử hoảng sợ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi dám, chúng ta là đệ tử của Ngự Thú tông. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngự Thú tông, ta còn chẳng sợ Ngự Thú tông các ngươi, huống chi là quán chủ chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đi vào trong đại điện, ngồi xếp bằng trên đệm, tâm trạng hỗn loạn, lẩm bẩm trong lòng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo Tổ! Ngài nói xem ta làm có đúng không? Đây chính là lần đầu tiên chủ động giết người từ khi bước vào thế giới, cũng xem như là khai sát giới, sau này sẽ trở thành một ma đầu giết người không chớp mắt sao? Thậm chí có thể giết người đến mức trái tim vô cảm? ͏ ͏ ͏ ͏
"Đinh... Chúc mừng túc chủ đã hiểu ra Phạt Ác Chi Tâm. Khen thưởng: Thiện Ác thiên nhãn, người đang làm trời cũng đang nhìn, nhân quả thiện ác sẽ có báo ứng một cách xác đáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh giá: C! Giết vài tên rác rưởi đã rối rắm trong lòng, sao có thể làm nên đại sự? Tu đạo không lấy dân làm chủ, thà về nhà bán khoai lang còn hơn." ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thầm chấn động, ồ... Hệ thống đã lên tiếng, nói cách khác là Đạo Tổ đồng ý với cách làm của ta? Hơn nữa còn ban thưởng? ͏ ͏ ͏ ͏
Có xác nhận của hệ thống, trong lòng Lý Bình An bỗng yên tâm thoải mái hơn rất nhiều, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rút phần thưởng Thiện Ác thiên nhãn ra. ͏ ͏ ͏ ͏
"Ưm...” Lý Bình An bỗng dùng tay che mắt, rên lên một tiếng, từng đợt đau nhói từ trong mắt truyền ra, dù chưa đau đến mức hét to lên, nhưng cơn đau cứ như thủy triều liên miên không dứt. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một lúc lâu, biểu cảm nhe răng của Lý Bình An từ từ biến mất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bỏ hai tay che mắt ra, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, tràn đầy linh động, nhưng cũng không có gì khác thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chớp chớp mắt, còn dùng tay sờ lên, hình như không có gì thay đổi cả! Chẳng lẽ màu sắc thay đổi sao? Hắn không kiềm được tò mò đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đi thẳng ra hậu viện, đến bên cạnh hồ nước xoay người ngồi xuống, cúi đầu nhìn vào bên trong hồ nước, nước trong hồ phản chiếu khuôn mặt mình, hình dạng đôi mắt vẫn không khác gì so với ngày thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêng đầu nhìn bên nọ lại nhìn bên kia, sờ vào mặt mình, hài lòng cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhìn kỹ cũng có vẻ đẹp trai. ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ngài đang nói gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mặt hồ đột nhiên xuất hiện thêm một khuôn mặt tuấn mỹ ngay bên cạnh Lý Bình An, so sánh cả hai, tiểu soái Lý Bình An bỗng chốc biến thành người qua đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Nụ cười của Lý Bình An bỗng cứng đờ lại, không vui nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có gì! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, Thanh Phong đang tò mò nhìn vào trong nước, có vẻ đang không hiểu quán chủ đang tìm gì trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An hơi động, đây không phải là một đối tượng thử nghiệm rất tốt sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thầm nghĩ thi triển Thiện Ác thiên nhãn, pháp lực lập tức di chuyển về phía hai mắt, trong hai mắt hiện lên một tia tối tăm, cả thế giới lập tức thay đổi, bối cảnh bỗng trở nên hư ảo, cảnh sắc đều biến thành những mảnh gạch khảm, bóng người cũng trở nên mờ ảo như một lớp bụi thủy tinh, mặt mũi Thanh Phong trong tầm mắt nhìn có chút mơ hồ, trên thân lại lóng lánh kim sắc quang mang, như phủ thêm một lớp lụa mỏng màu vàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An hiểu ra, công đức, đây là công đức hộ thể, tiểu tử kiêu ngạo này là người tốt sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ... Quán chủ... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng gọi ngân dài như có như không truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lấy lại tinh thần, pháp lực rút lui như thuỷ triều, xung quanh lại khôi phục vẻ sống động đầy màu sắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đưa tay ra trước mặt Lý Bình An, quơ qua quơ lại, nghi ngờ gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ... Quán chủ... ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong trợn tròn mắt, không vui nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta còn đang muốn hỏi ngươi xảy ra chuyện gì đấy? Sao tự nhiên ngẩn cả người ra thế kia? Vừa rồi vô duyên vô cớ nhìn vào nước, bây giờ lại tự dưng ngẩn người ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn biến sắc hốt hoảng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, không phải ngươi bị trúng tà đấy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An quay người đi ra ngoài, không vui nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tà nào dám đến Tam Thanh quan làm càn? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cười hì hì đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thuận miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy người Thanh Tuyết đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hình như đang dạy Tiểu Thạch Đầu luyện Kim Quang chú. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tùy tiện đáp. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhẹ nhàng từ bên ngoài đi tới, cung kính hành lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, đã xử lý xong bọn chúng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An do dự một chút mới hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhẹ gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phải! ͏ ͏ ͏ ͏
- Haiz... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thở dài một tiếng, tiếp tục đi về phía đại sảnh. ͏ ͏ ͏ ͏