Đại Bạch Trư thở hổn hển hai hơi, quay người chìa lưng về phía tên mập, dùng sức cào móng trên mặt đất một cái, xoạt một tiếng bùn đất vụn cỏ văng hết lên người tên mập, rồi mới kêu a! A! Vui vẻ lắc lắc mông bự chạy xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Tên mập ngây ra, vuốt cái mặt đầy bụi đất của mình, giận dữ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chờ đó cho ta, tam thê tứ thiếp bảy mươi hai Tần phi của ngươi, một con cũng không giữ! ͏ ͏ ͏ ͏
Hạo Vũ nhíu mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đuổi theo! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người lập tức hành động, nhanh chóng xuyên qua rừng cây. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, bên trong Tam Thanh Quan, đám người Lý Bình An không hề ý thức được phiền phức sắp tìm tới cửa. Bấy giờ đang có vô số tín đồ đi vào liên tục, một ít là cựu tín đồ đến từ Đại Thạch thôn, còn lại đều là tân tín đồ đến từ thôn xóm gần đó, tỉ như Hắc Phong trại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng ở trong viện, vui mừng nhìn từng tín đồ tiến vào đại điện thắp hương, trong lúc nhất thời tuổi già an lòng, thật không dễ dàng mà! Rốt cuộc Tam Thanh Quan đã được ta truyền bá rạng rỡ, Đạo Tổ, ta không thẹn với tín nhiệm của các ngài! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ chạy đến bên người Lý Bình An, kéo kéo đạo bào của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cúi đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, con phát hiện rồi một chuyện vô cùng kỳ quái. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hiếu kì hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ vụng trộm nhìn thoáng qua hai bên, nhỏ giọng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, rất có thể bên trong đại điện ta có người ở? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gi? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngẩn ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nghiêm túc nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, con phát hiện trên hương án bên cạnh cửa đại điện chúng ta, hương với đồ cúng ở đó dùng mãi không hết, dùng hơn một tháng vẫn nhiều như vậy. Con hoài nghi chắc chắn là có người ở lén trong đại điện, chế hương cho chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mỉm cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con cảm thấy là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lắc đầu, lời lẽ ngay thẳng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con không biết! Cho nên mới tìm đến sư phụ để hỏi. Người đó vất vả như vậy, chúng ta nên cho hắn ăn chút gì đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xoa đầu Thanh Vũ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hương án kia là Tam Thanh Đạo Tổ ban cho, có công dụng thơm ngát tự động, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Oa! Tam Thanh Đạo Tổ thật là lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lộ ra ánh mắt sùng bái. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Một ngày trôi qua, đến chạng vạng tối, tất cả khách hành hương đều rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Lý Bình An đóng cổng, ăn cơm tối ở đại sảnh xong, cả bọn quây quần trong sân nói chuyện phiếm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ba vị sư tỷ đều có đạo hào, vậy đạo hào của con là gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Ba vị sư tỷ? Thanh Phong đang giũa móng tay dừng lại, bất mãn hừ nhẹ một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vỗ đầu một cái, giật mình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đúng là đã quên mất chuyện này. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong lại sờ cằm suy tư, rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu không thì gọi là Thanh Thủy? ͏ ͏ ͏ ͏
Nụ cười của Thạch Hạo cứng đờ, vẻ mặt đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, hình như cái này là danh tự của tiểu nữ hài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thanh Thủy dễ nghe cỡ nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lắc đầu liên tục, khẩn cầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người vẫn nên đổi cái khác đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Thảo thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vẫn lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu, ngươi thật là phiền phức! Đáng nhẽ sư phụ nói cái gì thì đồng ý cái đó chứ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An sáng mắt lên, lập tức nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có rồi, gọi là Thanh Thạch! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo liền vội vàng đứng lên, quỳ xuống đất dập đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ sư phụ ban tên. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng thở phào một hơi, Thanh Thạch cũng miễn cưỡng chấp nhận được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ra vẻ cao thâm gật nhẹ đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cười hắc hắc, từ dưới đất bò dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ chớp mắt, ôm cánh tay Lý Bình An, nũng nịu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sư phụ, con muốn nghe cố sự, lần trước người kể Phong Thần Bảng vẫn chưa xong! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cũng sáng mắt lên, đầy mong đợi nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
- Kim Quang Chú luyệnt thế nào rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Học xong! Ta học xong. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lập tức buông tay Lý Bình An ra, từ dưới đất nhảy lên, đứng giữa đất trống, hai tay kết ấn ở mi tâm thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bản mộc. Quảng tu vạn kiếp, chứng ta thần thông. Tam giới trong ngoài, duy đạo độc tôn... ͏ ͏ ͏ ͏
Một tầng kim quang mờ nhạt bao trùm trên thân Thanh Vũ, giống như ánh nến lung lay sắp đổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ buông hai tay xuống, dạo qua một vòng, vô cùng đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không tệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo từ trên ghế đứng lên, chạy đến trước mặt Thanh Vũ, hiếu kì dùng ngón tay chọc lên trên kim quang, liền thấy như thể chạm vào tường sắc, không thể đâm vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đắc ý nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu sư đệ, ngươi thử đánh ta một chút ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo quay đầu nhìn về phía Lý Bình An, Lý Bình An gật đầu cười. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo xoa xao quả đấm của mình hai cái, dùng sức đánh tới Thanh Vũ, bịch một tiếng vang trầm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai u! Đau quá! ͏ ͏ ͏