Thôn dân Thạch thôn cử hành đại yến để tiễn đưa Thạch Hạo, có vài phụ nữ ôm Thạch Hạo lau nước mắt, bởi vì ly biệt cảm thấy thương tâm, nhưng cũng vì hắn mà vô cùng cao hứng. ͏ ͏ ͏ ͏

Chạng vạng tối, Lý Bình An cưỡi Thanh Ngưu, Thạch Hạo ngồi phía trước chậm rãi rời khỏi Thạch thôn. Mọi người đều tụ tập tại cửa thôn vẫy tay tiễn đưa. ͏ ͏ ͏ ͏

Một nam tử đứng bên cạnh thôn trưởng, khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thôn trưởng, ngài yên tâm để bọn họ mang Thạch Hạo đi như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Thôn trưởng thở dài một hơi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không thì sao? Chúng ta có thể dạy nó cái gì? Đi săn sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Đối phương nhịn không được, nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thế nhưng vạn nhất bọn họ không phải người tốt thì sao? Vạn nhất bọn họ muốn thương tổn Thạch Hạo thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Thôn trưởng nhìn thân ảnh của bọn người Lý Bình An biến mất bên trong rừng cây, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể hoành hành vạn dặm Thương Man sơn mạch, ngươi cảm thấy thực lực của bọn họ như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏

Nam tử biến sắc, nghiêm nghị nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Rất mạnh! Phi thường mạnh! ͏ ͏ ͏ ͏

Thôn trưởng gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! Bọn họ cường đại như thế, còn tâm bình khí hòa nói chuyện với chúng ta có thể thấy được cũng không phải là người xấu. Lấy thực lực của bọn họ, nếu thật muốn tổn thương tiểu Thạch Hạo, chúng ta có đủ năng lực ngăn cản? ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta còn có tế linh thần thụ! ͏ ͏ ͏ ͏

Thôn trưởng nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tế linh truyền âm cho ta, bảo ta tuyệt đối không nên đắc tội bọn họ, tựa hồ ngay cả tế linh cũng có cảm giác sợ hãi. ͏ ͏ ͏ ͏

Sắc mặt nam tử đại biến, cả kinh kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao có thể? ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Nhóm người Lý Bình An đi bên trong rừng rậm âm u, từng tán cây đại thụ vươn cao che khuất bầu trời. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Vân cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quan chủ, con trâu này ban nãy vậy mà lại muốn ăn tế linh của Thạch thôn. ͏ ͏ ͏ ͏

- Bò... ò... ! ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Ngưu kêu bò... ò... Một tiếng, ánh mắt lóe lên bất mãn, lão đầu tử mà ngươi cũng dám cáo trạng, nó giơ chân đá về phía Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Vân nhanh chân bước lên một bước, né tránh cú đá của Thanh Ngưu dễ như trở bàn tay. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An đưa tay gõ đầu Thanh Ngưu một cái, bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thanh Ngưu, ngươi có tin ta trở về sẽ làm món canh chua thịt bò không? ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Ngưu run lên, vội vàng cúi đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Mắt Thạch Hạo sáng lên, vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sư phụ, sư phụ, canh chua thịt bò là cái gì? Ăn ngon không? ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thịt bò nấu canh, lấy vị chua cay làm chủ đạo, ăn rất ngon. ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo quệt miệng, cúi đầu nhìn xem cổ trâu, đôi mắt càng ngày càng sáng. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Ngưu run một cái, đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt, bước chân lập tức nhanh lên mấy phần. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An hiếu kì hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thạch thôn tế linh là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Vân cười ha hả: ͏ ͏ ͏ ͏

- Có gốc cây liễu bị sét đánh, sinh tử lại được cơ duyên, tu vi đã tới nhị cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Ngưu muốn ăn nó, nó lại tập kích Thanh Ngưu, nhưng bị ta ngăn cản, tựa hồ kinh sợ không nhẹ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi không có thương tổn nó chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Vân lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có, ngài từng nói Đạo môn coi trọng sinh mạng, Bạch Vân quyết sẽ không tùy tiện hành sự như trước nữa. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An gật đầu cười: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đại thiện! ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo ngồi phía trước Lý Bình An, mắt nhỏ loạn chuyển, nghe có vẻ sư phụ rất lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏

Sáng sớm hôm sau, mặt trời đỏ mọc lên ở phương Đông, Tam Thanh quan vang lên một tiếng kêu thê thảm. ͏ ͏ ͏ ͏

- Không cần... Không cần... Ta không cần lại ăn mì. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong đại sảnh ở hậu viện, Thanh Phong ngồi ở vị trí chủ vị ăn mì. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Tuyết, Thanh Vũ ngồi bên cạnh, trước mặt mỗi người đều có một tô mì sợi, sắc mặt hai người đều mang vẻ tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Phong ăn xong phần của mình, ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười nhẹ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Các ngươi không ăn, vậy thì để ta ăn! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không! ͏ ͏ ͏ ͏

Hai người đưa tay ôm lấy chén của mình, vẻ mặt thâm cừu đại hận nhìn nó. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Phong ợ một cái, nằm liệt trong ghế. Hắn vươn ngón tay thon dài, vừa dùng tiểu đao tu bổ móng tay vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ăn nhanh lên, ăn xong còn bắt đầu luyện công. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ô ô ô... ! ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Tuyết, Thanh Vũ lập tức rên rỉ, bắt đầu gắp mì sợi bỏ vào trong miệng. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong rừng cây trước cửa Tam Thanh quan, Lý Bình An cưỡi Thanh Ngưu đi tới, trong ngực là Thạch Hạo đang ngủ say, lỗ mũi còn phun bong bóng. ͏ ͏ ͏ ͏

Ba! Một tiếng bong bóng nổ tung, Thạch Hạo chẹp chẹp miệng. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Vân thật nhẹ nhõm nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quan chủ, chúng ta trở về rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An cũng cười: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! Rốt cục cũng trở về. ͏ ͏ ͏ ͏

Nói xong hắn ôm Thạch Hạo xoay người hạ trâu, đứng vững trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo bị động tác cúi thấp của con trâu đánh thức, ánh mắt mê mang nhìn chung quanh, ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An đặt Thạch Hạo xuống dưới đất, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta đến nơi rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo chấn động tinh thần, lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt nhỏ khôi phục thần thái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mặt là một ngôi nhà to lớn, đại môn đóng chặt, bảng hiệu phía trên có viết ba chữ to, mặc dù hắn không biết ba chữ này, nhưng trong đầu vẫn có thể đoan được ý của chúng chính là Tam Thanh Quan. ͏ ͏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play