Lang Nha ngẩng đầu nhìn Mãng Sơn, trong ánh mắt huyết hồng đầy vẻ không cam lòng và phẫn nộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đạo bạch quang xẹt qua, mắt mọi người hoa lên, Mãng Sơn máu tung tóe, cả người bay ra ngoài, nằm trên đất không rõ sống chết, máu nhuộm đỏ cả mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mãng Sơn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Mãng Sơn đại thúc! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng! ! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân đều kinh hoảng kêu lên. Mọi người nhìn về phía bạch quang bắn tới, chỉ thấy trong rừng có một đầu bạch lang ngạo nghễ đứng đó, xoay người mấy cái nhảy lên biến mất trong nơi rừng sâu. Lang Nha nỉ non: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tế linh! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người đàn ông cưỡi sói đến cạnh Lang Nha, một người xoay người xuống, đỡ Lang Nha đứng lên, đặt hắn lên lưng lang tọa của mình. Lang Nha lạnh lùng nhìn dân làng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho các ngươi thời gian một ngày để suy nghĩ, giờ này ngày mai không thần phục thì diệt thôn. Chúng ta đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy đầu cự lang chở mấy người chạy nhanh biến mất trong rừng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mãng Sơn! ͏ ͏ ͏ ͏
- Mãng Sơn! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân hoang mang như ong vỡ tổ kêu lên chạy về phía trước vây quanh Mãng Sơn, lẫn vào đó là tiếng khóc. Một người phụ nữ bổ nhào đến bên cạnh Mãng Sơn kêu khóc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Sơn! Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi chết rồi chúng ta phải làm sao đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đứa nhỏ mặc áo da thú cũng khóc thút thít: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha, cha ơi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng dọng mạnh quải trượng xuống đất quát lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều khóc cái gì? Nhanh đi lấy thuốc cầm máu đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức có vài người đàn ông chen nhau ra khỏi đám người phóng về trong thôn, mỗi người ôm một bao thảo dược lớn chạy trở lại. Thôn trưởng hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều tránh ra đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân rối rít tản ra xa, chỉ còn lại người phụ nữ và đứa nhỏ khóc lớn bên trong. Thôn trưởng cầm thảo dược ngồi xổm ấn lên ngực Mãng Sơn, Mãng Sơn rên lên đau đớn. Người phụ nữ khóc lớn nhào về phía Mãng Sơn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Sơn, Đại Sơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên cạnh lập tức có người kéo lấy phụ nhân không để nàng bổ nhào lên người Mãng Sơn. Người nọ đỏ cả mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôn trưởng, những thảo dược này không cứu được Mãng Sơn đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại cũng thấp thỏm lo lắng nhìn thôn trưởng. Thôn trưởng nghiến răng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ chỉ có thể đánh cược, chúng ta mang Mãng Sơn đi Tam Thanh quan, cầu đạo trưởng hoặc là thần minh trong quan cứu Mãng Sơn một mạng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
͏ ͏ ͏ ͏
Người đàn ông kéo phụ nhân đang gào khóc lập tức kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Đầu, đi dỡ một cánh cửa tới đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người hàm hậu hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dỡ của ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Người đàn ông nổi gân xanh, cáu tiết gắt: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan tâm của ai, lấy gần nhất! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Người đàn ông gọi là Thạch Đầu vội vã chạy về thôn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đi giúp hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
Một người khác gầy ốm cũng chạy đi. Một lúc sau, hai người đỡ một ván cửa chạy nhanh tới, đặt ván cửa xuống đất, sau đó mấy người cẩn thận đỡ Mãng Sơn lên trên ván cửa. Thôn trưởng thúc giục: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi mau! Nhanh lên! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người đàn ông khiêng Mãng Sơn chạy nhanh vào trong rừng. Người phụ nhân trước đó được người đàn ông kéo giữ ngồi bệt trên đất, nhìn về phía mọi người khiêng Mãng Sơn đi xa, khóc nức nở: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Sơn! Đại Sơn! Đại Sơn ngươi trở về đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đứa trẻ mặc áo da thú cũng òa lên khóc lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha! Cha! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ài! ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn vô lực thở dài, hi vọng đạo trưởng trong Tam Thanh quan có thể cứu sống Mãng Sơn đi! Tế linh đột kích, ngày mai phải làm sao đây! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ăn sáng xong, Lý Bình An thảo luận thực đơn với Bạch Vân đạo trưởng ở trong hậu viện, tuy rằng Bạch Vân đạo trưởng quả thật làm cơm ngon hơn so với mình một chút, nhưng đồ ăn cũng thật ít quá, Lý Bình An đang cố gắng giải thích cho Bạch Vân đạo trưởng cái gì gọi là thịt kho tàu, cái gì gọi là lẩu, cái gì gọi là sườn xào chua ngọt, cái gì gọi là đầu cá sốt cay. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài sân, Thanh Tuyết, Thanh Vũ đã học Nhật Nguyệt Luyện Khí Quyết đang đề khí nhảy lên leo cao leo thấp khắp nơi như hai con sóc nhỏ, tiếng cười đùa vang khắp nơi. Thanh Phong thì dựa vào trên lan can trước Tam Thanh đại điện, sửa sang lại những ngón tay như ngọc của mình, cắt tỉa móng tay, tô điểm thêm màu sắc tươi sáng cho Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, cứu mạng! Cứu mạng! Đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài cổng truyền tới tiếng kêu khóc, tiếp đó trong tiếng bước chân hoảng loạn, hơn chục người đàn ông vạm vỡ tràn vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Người chạy lên đầu tiên vĩnh viễn là tiểu Thanh Vũ sức sống tràn trề, Thanh Vũ vừa chạy đến trước đám người liền A! Một tiếng sợ hãi, sợ tới lùi ra sau mấy bước, mặt nhỏ tái mét. Thanh Phong nghe tiếng kêu sợ hãi của Thanh Vũ thì nhíu mày, xoay người vượt qua lan can, thân người khẽ động trong không trung kéo theo một đạo tàn ảnh, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Thanh Vũ. ͏ ͏ ͏
…
Một người đàn ông mặt đầy lo lắng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứu mạng! Đạo trưởng cứu với! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nhìn vào giữa đám người, chỉ thấy bọn họ dùng một ván cửa khiêng một người đàn ông, trước ngực đắp một lớp dược thảo, nhưng vẫn không ngừng rỉ máu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vô Lượng Thiên Tôn! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An và Bạch Vân đạo trưởng lướt tới. Đồng thời Thanh Tuyết cũng chạy qua, nhìn thấy người trên cáng, thốt lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mãng Sơn đại thúc! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng cứu mạng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng... ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng... ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng... ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người đều sốt ruột nhìn Lý Bình An. Lý Bình An cau mày, thầm nói trong lòng: “Hi vọng Trị liệu phù có tác dụng!” Rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đặt hắn trên đất! Thanh Phong, đi lấy một chén nước lại đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người vội luống cuống tay chân đặt cáng xuống đất, Thanh Phong quay đầu liền chạy đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vận chuyển pháp lực, ngón tay lướt trên không trước mặt mang theo hoa văn kim sắc, chớp mắt một đạo phù triện kim sắc lơ lửng trước mặt mọi người. Đám đàn ông nhìn thấy một màn thần kỳ này, trong lòng lập tức dâng lên một tia hi vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết ngẩng đầu nhìn Lý Bình An, lo lắng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, Mãng Sơn đại thúc không sao chứ ạ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chắc không sao đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nước tới rồi đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong bưng một chén nước để trước mặt Lý Bình An. Lý Bình An nhận lấy chén nước nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xuân Phong Hóa Vũ phù, sắc! ͏ ͏ ͏ ͏
Phù triện kim sắc trước mặt nháy mắt hòa vào trong chén, nước trong chén hiện lên ánh vàng nhàn nhạt. Lý Bình An bước tới, mọi người vội vàng tránh sang một bên. Lý Bình An ngồi xổm xuống, đổ nước trong bát vào miệng Mãng Sơn sau đó đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, Mãng Sơn đại ca sao rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, Mãng Sơn đại ca có thể cứu được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người vội vàng hỏi, Lý Bình An cười mà không nói. Qua một lúc, Mãng Sơn nằm trên đất “khụ khụ” ho khan liên tục, ngồi dậy phun ra một ngụm máu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứu được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy mà thật sự cứu được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng từ bi! Đa ta đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm người mừng rỡ như điên kêu lên. Thanh Tuyết cũng vui mừng thốt lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ thật giỏi, sư phụ thật lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lau khóe mắt, vui vẻ lại tự hào kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con biết sư phụ nhất định có thể mà, sư phụ là lợi hại nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người đàn ông vội bước tới ngồi xuống đỡ lấy Mãng Sơn. Một người lo lắng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mãng Sơn, ngươi thấy sao rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn toét miệng cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta thấy bây giờ rất tuyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa dùng sức đứng dậy khỏi ván cửa, run run thân thể, dược thảo đắp trên ngực rơi xuống lộ ra khuôn ngực hồng hào. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tia ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt Mãng Sơn, hắn quỳ phịch xuống, dập đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nâng phất trần, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiên đạo quý sinh, Vô Lượng độ nhân, đều là trách nhiệm của bần đạo, đứng lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn lại không chịu đứng dậy, vẫn quỳ trên đất van xin: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn xin đạo trưởng cứu thôn của chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người khác cũng dồn dập quỳ xuống, cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin đạo trưởng cứu thôn của chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghi hoặc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn căm phẫn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, từ khi Tế linh của chúng ta bị ngài giết chết, những thôn khác bắt đầu nhìn chằm chằm chúng ta như hổ rình mồi. Lúc nãy Tế linh của Lang Vương thôn ra tay với chúng ta, uy hiếp chúng ta thần phục, ta chính là bị Tế linh của bọn hắn đánh trọng thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người khác cũng tỏ vẻ bi thương. Bạch Vân đạo trưởng đứng cạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường ở trong dãy núi này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu cảm thán: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều là Nhân tộc, vật lộn cầu sinh trong mấy vạn dặm sơn mạch này, lẽ ra phải đoàn kết với nhau mới đúng, cớ gì phải chinh phạt lẫn nhau chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong liếc nhìn Lý Bình An, loại chuyện này rất khó hiểu à? Ở bên ngoài cũng là cá lớn nuốt cá bé, đánh nhau không ngừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thầm nghĩ: “Tế linh này chỉ dám đánh thôn bọn họ sau khi Xà yêu chết, từ đó có thể thấy được tu vi của Tế linh này cũng không cao lắm, cùng lắm là thực lực không kém Xà yêu. Hiện tại ta đã luyện chế trận đồ, hơn nữa tu vi cũng có tinh tiến, như vậy đi.” Hắn lộ ra ý cười: “Thắng chắc!” ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hất phất trần, nghĩa chính ngôn từ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vô Lượng Thiên Tôn, yêu tà hoành hành làm hại một phương, bần đạo đi cùng các ngươi một chuyến! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người kinh hỉ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ mắt sáng lên. Thanh Vũ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, con cũng muốn đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cũng gật đầu liên tục, trông mong nhìn Lý Bình An. Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, nếu như các con đều đi, có người đến dâng hương thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có Thanh Phong sư muội mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong hắng giọng, nhấn mạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là nam, gọi sư đệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lầm bầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta thấy vẫn là sư muội thì hay hơn! ͏ ͏ ͏ ͏