Lý Bình An lắc đầu nói:

- Bàn Cổ khai thiên, Ngũ Đế định luân, đủ loại sự tích Hồng Hoang chính là một trong những truyền thừa của Tam Thanh quan ta. Đến nỗi thật giả, nếu ngươi tin thì tức là thật, nếu ngươi không tin, tức là giả.

Bạch Vũ Trần vội vàng hỏi:

- Nói cách khác, ngươi cũng không biết thật giả?

Lý Bình An cười nói:

- Việc của Hồng Hoang, ta cũng chưa từng gặp qua đương nhiên không biết thật giả, nhưng ta tin tưởng là thật.

Trong mắt mắt Bạch Vũ Trần hiện lên một tia tiếc nuối, ôm quyền nói:

- Đa tạ đạo trưởng chỉ giáo, tại hạ hiểu rồi. Vậy liền cáo từ.

Lý Bình An nói:

- Ta đưa Bạch huynh đi! !

Hai người đi ra phía bên ngoài.

Bạch Vũ Trần vừa đi vừa hỏi:

- Đạo trưởng, không biết ngài tên họ là gì?

Lý Bình An nói:

- Ngươi có thể gọi ta là Lý chân nhân, hoặc là Bình An đạo trưởng.

Đi đến trước cửa, Lý Bình An dừng lại bước chân cười nói:

- Bạch huynh, ta không tiễn xa, đi đường cẩn thận.

Bạch Vũ Trần lộ ra vẻ mặt tươi cười nói:

- Man Hoang sơn mạch bên ngoài, còn không làm khó được ta. Chỉ là ta có một việc yêu cầu dặn dò Lý chân nhân.

- Mời nói!

Bạch Vũ Trần nói lời thấm thía:

- Bên trong nơi núi non hoàng dã này, nguy hiểm vô số, Thanh Tuyết Thanh Vũ hai cái tiểu đạo trưởng tuổi còn nhỏ, ngài để một mình ở lại trong quan thật sự là không ổn. Hơn nữa Đạo quán này của ngươi người lui tới lại không ít, nếu có người nổi lên ác ý, hai tiểu đạo trưởng Thanh Tuyết Thanh Vũ, thật sự quá mức nguy hiểm.

Lý Bình An cười nói:

- Đa tạ Bạch huynh có ý tốt nhắc nhở, sau này chắc chắn chú ý.

Lúc này Bạch Vũ Trần mới gật đầu, đi ra bên ngoài.

Lý Bình An xoay người đi vào bên trong Đạo quán.

Cơm giữa trưa lão giả đại triển thân thủ, nấu vài món ăn hương sắc đầy đủ, Lý Bình An, Thanh Tuyết, Thanh Vũ ăn đến miệng bóng nhẫy, cũng là đồ ăn nhưng so với Lý Bình An nấu thì quả thật là mỹ vị hơn nhiều a!

Sau khi ăn qua cơm trưa, Lý Bình An hỏi:

- Lão trượng, không biết nên xưng hô với ngài như thế nào?

Lão giả cười ha hả nói:

- Lão phu Bạch Mãnh, quán chủ gọi là lão Bạch là được.

Lý Bình An cười ha hả nói:

- Lão Bạch, tương tất ngươi cũng nhìn thấy rồi, Tam Thanh quan chúng ta không giống với tông môn bình thường.

Bạch Mãnh cười ha hả gật đầu nói:

- Nhìn qua càng như là thần miếu, nhưng cũng không giống thần miếu.

Lý Bình An cười nói:

- Tam Thanh quan chúng ta chính là Đạo thống Tam Thanh Đạo Tổ truyền thừa, trên ứng thiên mệnh, dưới tế lê dân.

Lão trượng nếu nguyện ý gia nhập Tam Thanh quan chúng ta, bần đạo đương nhiên phi thường cao hứng, trong quan ta chia thành đệ tử nội môn cùng đệ tử ngoại môn, không biết lão trượng nguyện ý lấy thân phận nào gia nhập?

Bạch Mãnh cảm thấy hứng thú hỏi:

- Đệ tử nội môn là sao? Đệ tử ngoại môn lại là thế nào?

Lý Bình An nói:

- Đệ tử nội môn cùng Đạo quán sinh tử nhất thể, cả đời hướng đạo.

Đệ tử ngoại môn là ở trong Tam Thanh quan ta học nghệ, về phần sau này đi hay ở liền tuỳ ý từng người.

Bạch Mãnh gật đầu nói:

- Thầy trò chúng ta đây liền tạm thời làm đệ tử ngoại môn đi!

Thiếu niên tuấn tú kia nhịn không được kêu lên:

- Sư phụ!

Bạch Mãnh không vui nhìn hắn một cái, thiếu niên tuấn tú bất mãn cúi đầu.

Lý Bình An cười ha hả nói:

- Tốt, đi thôi! Chúng ta đi bái Đạo Tổ.

Lý Bình An đứng dậy đi ra bên ngoài, đám người Bạch Mãnh đi theo ở phía sau, Thanh Tuyết Thanh Vũ cũng tò mò theo sau.

Giờ phút này chính là buổi trưa, tín đồ dâng hương cũng đều đã trở về, đại điện trống không.

Lý Bình An nói:

- Thanh Vũ, ngươi đem cửa lớn đóng lại.

Thanh Vũ gật đầu cao hứng nói:

- Vâng!

Nhảy nhót chạy ra bên ngoài, kẽo kẹt một tiến đóng cửa lớn lại rồi trở về.

Lý Bình An mang theo lão giả cùng thanh niên tuấn tú đi vào đại điện, đi đến phía trước đệm hương bồ nói:

- Còn thỉnh hai vị quỳ gối lên đệm hương bồ.

Thanh niên tuấn tú nhịn không được muốn phát hoả, lão giả cũng đã quỳ xuống, cả đời này biến đổi liên tục, phong quang qua nghèo túng cũng qua, quỳ xuống mà thôi, không có gì không làm được.

Thanh niên cũng chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn Lý Bình An một cái, quỳ xuống.

Lý Bình An đứng ở bên cạnh nói:

- Đạo Môn chính là đại giáo vô thượng của Hồng Hoang, lấy tâm từ bi độ vô lượng chúng sinh, lấy thủ đoạn lôi đình đãng tà tru ma, bên trong có tứ đại giới luật, các ngươi nghe kỹ.

Đầu giới lạm sát, không được cầm cường lãng nhược, lạm sát kẻ vô tội.

Nhị giới dâm, tà, nhưng có ái mộ, không thể dâm loạn.

Tam giới ham ăn biếng làm, không được lòng tham không đáy, hưởng thụ xa xỉ.

Tứ giới đồng môn tương tàn, ngỗ nghịch sư trưởng.

Bốn giới này các ngươi đã nghe rõ?

Bạch Mãnh gật đầu nói:

- Đã rõ!

Thiếu niên tuấn tú cũng nói:

- Đã biết!

Lý Bình An quay người cung kính cúi đầu với Tam Thanh tượng thần nói:

- Tam Thanh Đạo Tổ ở trên, đệ tử Lý Bình An chịu mệnh Đạo Tổ đạp hồng trần, lập Đạo Môn, hoằng chính pháp. Nay gặp hai người này cùng Đạo Môn ta hữu duyên, đặc biệt thu làm đệ tử ngoại môn của Đạo Môn, thỉnh Đạo Tổ minh giám.

Lý Bình An cung kính bái một hồi, mặt lộ vẻ vui mừng đứng lên, nói:

- Đạo Tổ đồng ý, bái Đạo Tổ đi!

Bạch Mãnh cùng thanh niên tuấn tú cúi đầu nhất bái, trong nháy mắt dập đầu xuống dưới, phảng phất như từ nơi sâu xa có một đôi mắt ẩn chứa vô số chí lý hiện lên, nhìn chăm chú vào bọn họ, trong đầu vô thức hiện lên hành động cả đời này, bái sư, giết người, bị đuổi giết, nhập bí cánh, đủ loại uỷ khuất không cam lòng phát tiết ra, nội tâm đạt được an bình đã lâu không có được.

Lý Bình An đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi, trong đại điện yên tĩnh vang lên vài tiếng thanh âm nức nở.

Bạch Mãnh đứng lên, phanh phanh phanh lại dập đầu ba cái, lau nước mắt một phen, cung kính nói:

- Đa tạ Đạo Tổ khoan thứ!

Thanh niên tuấn tú cũng ngồi dậy, đôi mắt đỏ lên, phiếm nước mắt.

Lý Bình An nói:

- Đạo Tổ đã tán thành các ngươi. Bạch Mãnh, ngươi cần biết cứng quá sẽ gãy, mãnh quá thì tắc thương, nay ta ban cho ngươi đạo hào Bạch Vân, hy vọng ngươi có thể cương nhu cùng tồn tại.

Bạch Mãnh thì thầm nói:

- Nên biết cứng quá dẽ gãy, mãnh quá tắc thương.

Cung kính nói:

- Đa tạ quan chủ chỉ điểm, Bạch Vân thụ giáo.

Lý Bình An gật gật đầu, nhìn về phía thiếu niên tuấn tú nói:

- Ta có hai vị đệ tử, gọi là Thanh Tuyết, Thanh Vũ. Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Thanh Phong đi!

Thiếu niên tuấn tú gật gật đầu, thần sắc hoảng hốt nói:

- Đa tạ quán chủ ban danh.

Lý Bình An duỗi tay ra, một cái khay hiện lên, cười nói:

- Đây là đạo bào cho các ngươi, về sau ở bên trong Đạo quán, liền lấy đạo bào làm trang kỳ của các ngươi.

Thanh Phong từ trên mặt đất đứng lên, cầm lấy một kiện đạo bào, theo bản năng phun tào nói:

- Thật xấu!

Bạch Vân đạo trưởng cũng đứng lên, cầm lấy đạo bào, cung kính nói:

- Đa tạ quán chủ!

Lý Bình An trực tiếp làm lơ lời Thanh Phong, kỳ thật hắn cũng cảm thấy lời Thanh Phong nói rất đúng, xác thật là rất xấu, xám xịt.

Tay Lý Bình An run lên, khay hoá thành ánh huỳnh quang rồi phiêu tán,

Đồng tử Bạch Vân đạo trưởng co rụt lại, vật chất mất đi, hắn có thể xác định thời điểm vừa mới lấy quần áo khay này xác thực là chất gỗ, tuyệt không phải là do nguyên khí biến thành, nhưng mà quán chủ này vậy mà có thể đem chất gỗ hoá thành nguyên khí dễ như trở bàn tay, đây là tu vi cao bao nhiêu? Nội tâm kinh hãi một trận, nhìn lầm, lần này chỉ sợ thật sự là nhìn lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play