Thanh niên không cầm lòng hỏi lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo phất phất tay: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan Thanh Thạch! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan Thanh Thạch? ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên nhớ lại hình như thoáng thấy tiểu gia hỏa này nhảy xuống từ trên phi thuyền của Thập Nhị tiên sinh, nhất thời hận không thể tát mình hai bạt tay, người có thể đi theo Thập Nhị tiên sinh há là kẻ dễ đối phó? Quả nhiên là mình bị mù mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Từng trận âm phong từ xa rít gào, trong âm phong quỷ quái nện bước, thậm chí còn có không ít dã thú hung thú quỷ hồn gào thét. Thanh niên ngẩng đầu biến sắc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nguy rồi, động tĩnh lớn quá đều hấp dẫn ma hồn ở xung quanh tới rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức xoay người chạy. Sau khi Thạch Hạo nhặt xong Hồn Châu, nhìn bầy quỷ gào rít đến, trong lòng cũng hốt hoảng, xách Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chạy trối chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Một bên khác, một người trẻ tuổi mặc kình trang khuôn mặt biến hóa, trở lại dáng vẻ của Vương Chấn Vũ, trong mắt đen thui không có màu trắng. Vương Chấn Vũ vừa đi vừa cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, không gian trận pháp phong ấn này cũng không lớn, lấy tốc độ của chúng ta rất nhanh có thể tới tiết điểm trận pháp. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng nói như có như không từ bên người Vương Chấn Vũ vang lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tìm tới tiết điểm trận pháp, sau đó dựa theo phân phó của ta, phá hỏng nó. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ âm trầm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta khiến cho nữ nhân kia phải trả giá bằng sương máu cho hành vi của mình, còn có tên Thái tử Khánh quốc kia nữa, ta cũng muốn hắn quỳ dưới chân ta đau khổ van xin. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hà hà, làm việc cho tốt, những thứ này đều rất đơn giản. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đại nhân! Đại nhân, ta còn muốn giết thằng nhóc chết tiệt kia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ vội nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là một thằng nhóc thối bốn năm tuổi, vừa rồi cũng đi vào không gian trận pháp. ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói xa xăm truyền ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trận pháp vừa phá, một người trong đây cũng không sống nổi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo trốn tránh quỷ triều, chui vào trong một sơn động, đặt mông ngồi lên một tảng đá, lấy hết tất cả số Hồn Châu ra để trên đất, nhìn túi Hồn Châu thu hoạch được từ chỗ thanh niên rõ ràng to hơn một vòng, lầm bầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hay là đi cướp được nhanh hơn nhỉ! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt hơi động, sau đó lắc đầu liên tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ đã nói tu sĩ Đạo Môn tu đạo trước tiên phải tu tâm, ỷ thế hiếp người không thể được. ͏ ͏ ͏ ͏
Chớp chớp mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, lấy ra một sợi dây thừng từ trong ngực cột hai túi nhỏ đeo lên cổ, đứng lên đi hai bước, hai cái túi trước ngực lấp lánh cực bắt mắt, cười khì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể chủ động đánh cướp, bị cướp sau đó phản kháng lại chắc là có thể ha? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đeo hai cái túi lóe sáng, nghênh ngang đi ra ngoài, tùy tiện đi lang thang trong rừng sâu, từ từ ở phía sau có hai thanh niên tay cầm bảo kiếm đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thanh niên nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, đứa nhóc này có lai lịch gì? Sao cũng dám đi vào? Lại còn thu được nhiều Hồn Châu như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Sư huynh lão luyện bên cạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hỏi thử là biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Bước nhanh lên mấy bước, cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu huynh đệ xin dừng bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo xoay người, nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đang gọi ta hả? ͏ ͏ ͏ ͏
Vị sư huynh kia cười ha hả gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính là ngươi, tiểu huynh đệ sao ngươi một mình vào đây? Trong đây rất nguy hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo buồn rười rượi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cùng đi vào với sư huynh. ͏ ͏ ͏ ͏
Sư huynh kia quan tâm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh ngươi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cúi đầu ủ rũ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta gặp quỷ triều tập kích, hắn vì ta mà dẫn quỷ triều đi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Người sư huynh kia híp mắt, trường kiếm quét ngang: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thật đáng tiếc! Tiểu huynh đệ, ta thấy đồ trên người ngươi rất nặng, ta giúp ngươi cầm được không nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hỉ hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được được! ͏ ͏ ͏ ͏
Sư huynh già dặn thầm đắc ý: ͏ ͏ ͏ ͏
“Các sư đệ nói quả không sai, ta quả nhiên có khí chất bá vương, không chiến mà thắng.” ͏ ͏ ͏ ͏
Một vệt sáng xẹt qua không trung, sư huynh lão luyện trợn mắt ngã phịch xuống đất. Sư đệ ở phía sau mở to mắt, lập tức xoay đầu bỏ chạy. Thạch Hạo quay phắt lại, nhảy mấy cái liền đuổi kịp, một đao đập xuống, bộp một tiếng, sư đệ mặt cắm xuống nằm rạp trên đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo kéo chân sư đệ, đặt hai sư huynh đệ bọn họ ra đất, nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yếu thật, kém hơn hẳn Vương Chấn Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo không biết chính là, đám học sinh An Khánh Thư Viện kia đều tu luyện công pháp từ Hạo Nhiên Thư Viện truyền đến, vì để phù hợp đại trận nên trong cùng cảnh giới sẽ mạnh hơn nhiều so với các đệ tử môn phái thế gia bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau, hai sư huynh đệ nằm trên mặt đất chậm rãi tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Sư đệ nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, hình như chúng ta bị một đứa trẻ con đánh hôn mê. ͏ ͏ ͏ ͏