Một lát sau, Ninh Khuyết phục hồi tinh thần, bỗng che đầu lui về sau một bước nhìn Lý Bình An đầy cảnh giác: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đã làm gì ta? ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An đặt một tay sau lưng, vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đây là công pháp tu luyện nhập môn của môn đạo ta, tên là Cơ Sở Thổ Nạp Pháp, ngươi lấy đi thử xem. ͏ ͏ ͏ ͏

Môn pháp tu luyện? Trong lòng Ninh Khuyết rung động một hồi, do dự một chút rồi khom người: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đa tạ Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An nói những lời chân thành: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi phải nhớ kỹ, trời không tuyệt đường của ai cả, mọi chuyện đều có một con đường sống, thời điểm trời đóng một cánh cửa của ngươi thì nó sẽ mở một cánh cửa sổ ở trong một góc nào đó cho ngươi, từ trong cửa sổ nhìn ra, ngươi có thể thấy phong cảnh càng đẹp hơn. Kiên trì đúng là rất đáng ngưỡng mộ nhưng linh hoạt biến báo mới có thể thành công. ͏ ͏ ͏ ͏

Ninh Khuyết nói như có điều suy nghĩ: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đa tạ Quán chủ đã chỉ điểm. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An khẽ gật đầu hài lòng, dần đi ra xa, để lại một mình Ninh Khuyết đứng dưới tàng cây suy nghĩ sâu xa. ͏ ͏ ͏ ͏

Một lát sau, Bạch Vũ Trần đi ra khỏi hậu viện với vẻ mặt bất đắc dĩ, dẫn Ninh Khuyết rời khỏi. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong đại sảnh hậu viện, Triệu Hân Duyệt đang chậm rãi thưởng thức trà, tuy không phải loại trà ngon gì nhưng uống nhiều hơn vài lần cũng có một chút ý vị đặc thù. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An đi vào trong đại sảnh, vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Bạch Vũ Trần đến mời cũng không thể lay động ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏

Triệu Hân Duyệt đặt chén trà xuống cười đáp: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chẳng lẽ Quán chủ ghét bỏ ta? ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An vội vàng lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao có thể chứ! Ta còn muốn học đọc học viết chữ với Thập Nhị tiên sinh đây! ͏ ͏ ͏ ͏

Triệu Hân Duyệt lộ vẻ tươi cười giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏

- Một khi ta trở về thư viện thì các chuyện phức tạp sẽ bay vọt đến, thế lực khắp nơi không ngừng đến thăm hỏi, ta nghĩ một chút thì thấy vẫn là nơi này của ngươi thanh tịnh. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An cười: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi chính là Thập Nhị tiên sinh của thư viện, đương nhiên là bọn hắn muốn nịnh bợ, mà đoán chừng bọn hắn tìm không thấy ngươi thì có không ít người đang mắng sau lưng ta đấy! Người mắng ta tàn nhẫn nhất hẳn là đệ tử của An Khánh thư viện, Bạch Vũ Trần chắc chắn là một trong số đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Triệu Hân Duyệt cười hì hì híp mắt: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thư viện An Khánh là nơi trông coi phong ấn, vốn là có công nên ta cũng định dạy học cho bọn họ một thời gian để tỏ tâm ý. ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng hành động của đám đệ tử bọn hắn thật sự khiến cho ta thất vọng, chỉ coi trọng tu vi mà xem nhẹ đức hạnh. Ta trốn tránh không chịu gặp cũng coi như là cho viện trưởng một lời cảnh cáo. ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện Bạch gia thôn? ͏ ͏ ͏ ͏

Triệu Hân Duyệt gật gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy ta lời to rồi. Thập Nhị tiên sinh của thư viện An Khánh làm gia sư cho ta, cầu cũng cầu không được, đoán rằng khi truyền ra ngoài bọn họ có thể sẽ nổi giận đùng đùng vì ghen tị. ͏ ͏ ͏ ͏

Triệu Hân Duyệt tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Gia sư là gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏

- Gia sư chính là lão sư tại gia. ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão sư tại gia? ͏ ͏ ͏ ͏

Triệu Hân Duyệt cười híp mắt: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quả thật rất chính xác. ͏ ͏ ͏ ͏

Đứng lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu ta đã là gia sư của ngươi, vậy thì đi theo ta! Học hành chăm chỉ, không nghiêm túc ta sẽ dùng đến thước đó! ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An bật cười thành tiếng, đi theo Triệu Hân Duyệt ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏

Triệu Hân Duyệt vừa đi vừa cười híp mắt: ͏ ͏ ͏ ͏

- Phải rồi, vừa rồi ngươi nói trời không tuyệt đường người, vạn vật đều có một tia sinh mệnh, khi trời cao chặn một cánh cửa của ngươi, nó sẽ mở ra một cánh cửa khác ở một góc khác, rất có ý nghĩa, ta rất thích. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi đều nghe cả? ͏ ͏ ͏ ͏

Trên mặt Lý Bình An hiện lên vẻ ngượng ngùng. Suy cho cùng chuyện đào góc tường bị bắt được cũng không phải là chuyện vinh quang gì. ͏ ͏ ͏ ͏

Triệu Hân Duyệt liếc nhìn Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi không cần xấu hổ, nếu pháp môn Tam Thanh quan của các ngươi thực sự phù hợp với Ninh Khuyết, ta chỉ cảm thấy vui mừng cho hắn, ta rất tán thưởng hắn. Nhưng cho dù có vào Hạo Nhiên thư viện thì ta cũng không thể đảm bảo rằng phu tử có thể giải quyết được vấn đề trên người hắn, giống như ngươi đã nói khi trời cao đóng một cánh cửa của hắn, cũng sẽ mở ra một cánh cửa khác cho hắn. Có lẽ Tam Thanh quan của các ngươi chính là cánh cửa phù hợp với hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong lòng Lý Bình An nhẹ nhõm, liên tục gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! Ta cũng rất tán thưởng hắn. Người trẻ tuổi đều cứng cỏi, có tính cách. Nếu để lãng phí thì thật đáng tiếc, vì vậy ta mới cho hắn một cơ hội. ͏ ͏ ͏ ͏

Triệu Hân Duyệt gật đầu tán thành: ͏ ͏ ͏ ͏

- Hy vọng hắn có thể nắm bắt được! ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An nhìn một bên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Hân Duyệt, trong lòng không khỏi cảm thán, cô nương này thật sự quá lương thiện, bị người ta giở trò trước mặt, vậy mà còn lo nghĩ cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play