Lý Bình An hoảng sợ một hồi, đây là điềm báo chăng! Thông thường trong tình huống này, đại trận sẽ bị phá vỡ ngay khi vừa nói dứt lời, hắn vô thức quay đầu nhìn vào sơn mạch sâu hút, một đàn chim nhạn đang bay trên không trung, yên ả tĩnh lặng. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mỉm cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại trận bị phá vỡ cũng không sao, ta có mang theo bảo vật của thư viện mà lão sư ban thưởng, cho dù ma đầu có xông ra ngoài, bảo vật này cũng có thể trấn áp được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hơi giật mình, bảo vật? ͏ ͏ ͏ ͏
“Hình như ta còn có một cuốn Luận ngữ, còn là cuốn do chính tay đệ tử của Khổng Tử viết, chắc nó cũng được coi là một bảo vật đúng chứ!” ͏ ͏ ͏ ͏
Nghĩ đến đây, bỗng chốc cảm thấy yên tâm hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
“Cho dù Luận ngữ không dùng được, thì ta còn có thể trốn trong đạo quan, dù ma đầu có lợi hại cỡ nào thì hắn có thể đánh vào Tam Thanh quan sao?” ͏ ͏ ͏ ͏
“Không được, ngày mai phải bảo Bạch Vân ra ngoài mua đồ để chuẩn bị cho cuộc chiến đấu lâu dài.” ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này, ngươi nghĩ gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lập tức hoàn hồn, cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có gì! Ta đang nghĩ trưa nay sẽ ăn gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An và Triệu Hân Duyệt nói chuyện cười đùa với nhau ở hậu viện. Sau bữa trưa, Lý Bình An phất tay đuổi bốn đứa nhóc đi, sau đó đưa Triệu Hân Duyệt đến đình nghỉ mát cùng nhau học tập, Lý Bình An dạy Triệu Hân Duyệt chữ trong quan, Triệu Hân Duyệt dạy chữ ở ngoại giới, bầu không khí hòa thuận vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong Càn Viện, dưới tán cây lớn bên hồ, Thanh Tuyết và Thanh Vũ đang học cách tô son điểm phấn với Thanh Phong, còn ở bãi cỏ bên kia, Thạch Hạo đang cao hứng dạy Thái Cực quyền cho Bạch Hiểu Thuần, một người hào hứng giảng dạy, một người nghiêm túc học tập. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư muội, kể từ khi Thập Nhị tiên sinh đến đây thì sư phụ không quan tâm đến chúng ta nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Phong, tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư muội, Thập Nhị tiên sinh muốn làm sư mẫu của chúng ta sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng nhúc nhích! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết lập tức cúi đầu xuống: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lấy vải nhúng vào phấn nước rồi tô lên khuôn mặt của Thanh Tuyết, vừa cười khẩy vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta và sư phụ đều biết chữ của ngoại giới, nếu như Quán chủ thật sự muốn học thì đã hỏi bọn ta từ lâu rồi, trước đây không hề nhắc tới, hiện tại Thập Nhị tiên sinh vừa đến, hắn lại chồm lên đòi học chữ với Thập Nhị tiên sinh, hiển nhiên đã lộ rõ dã tâm trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lắc đầu thở dài: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nam nhân mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Hạ tay xuống, quan sát một lượt rồi mới hài lòng lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xong rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn ta, còn ta nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lại bắt đầu trang điểm cho Thanh Vũ, một lát sau, hai tiểu đạo đồng khả ái đã được ra mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Chạng vạng, nhiệt huyết học hỏi của tín đồ dần dần nhạt phai, một luồng gió mát mẻ thổi qua viện tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay chúng ta dừng ở đây đi! Đã làm phiền Thập Nhị tiên sinh rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt khẽ cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phiền phức, ta cũng thu được khá nhiều kiến thức uyên bác từ chữ của đạo quán, đa tạ Lý công tử chỉ dạy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng dậy: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh xin chờ một lát, ta đi thu nhận đệ tử đã. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt sửng sốt, thu nhận đệ tử trước đã? Thu nhận đệ tử gì! ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng sửng sốt trong chốc lát, thì Lý Bình An đã vội vã lao ra ngoài, rời khỏi nội viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt do dự một lúc, quyết định không đi cùng, theo như những gì nàng biết thì Tam Thanh quan là một tông môn ẩn thế, đương nhiên chuyện thu nhận đệ tử của kiểu môn phái này sẽ là chuyện bí mật, mặc dù Lý công tử không nói rõ ràng nhưng nàng biết không nên đi cùng mới là chuyện đúng đắn nhất, tránh bị người khác ghét bỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt ngồi trong đình nghỉ mát yên lặng chờ đợi. Còn ở chỗ khác, Lý Bình An đã bước vào Đại điện, Bạch Vân đang quét dọn sàn nhà ở bên trong, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn bức tượng Tam Thanh, trong ánh mắt tràn ngập lòng thành kính. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bước tới, lạy bức tượng Tam Thanh ba lạy rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân, ngươi đưa Bạch Hiểu Thuần đến đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân sửng sốt, ánh mắt hiện lên ý cười cung kính: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân biết Bạch Hiểu Thuần là cô nhi, cả phụ thân và mẫu thân đều chết hết, được người trong thôn cứu giúp, trước đây cùng chơi với đám người Thanh Tuyết, Thanh Vũ và Thạch Hạo ở Bạch gia thôn rất vui vẻ nhưng không ngờ hài tử có nghị lực này lại được đưa đẩy đến đây, cũng may Quán chủ từ bi đồng ý thu nhận làm đệ tử, cũng là một niềm vui lớn cho mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân bước ra ngoài, một lúc sau tiếng bước chân dồn dập vang tới, còn có tiếng hoan hô vui sướng của Thạch Hạo và Thanh Vũ xen lẫn trong tiếng bước chân. ͏ ͏ ͏ ͏