Tiểu Nhã tỷ tỷ c h ế t rồi, c h ế t một cách bí ẩn.
Ta thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra, sáng sớm thức dậy, giường của tỷ ấy đã trống không.
Sau đó, chăn đệm cũng bị lật tung lên, Giang ma ma sai người mang đi đốt sạch.
Rõ ràng đêm qua, tỷ ấy còn đang nói chuyện với ta, nói năm nay tỷ ấy đã hai mươi mốt tuổi, bốn năm nữa, đến kỳ vương phủ thả người, tỷ ấy có thể dùng tiền chuộc thân, trở về đoàn tụ cùng cha mẹ.
Có lẽ còn có thể tìm một nam nhân hiền lành chất phác mà gả đi.
Tỷ ấy còn nói: "Tiểu Xuân Hoa, muội phải cố gắng lên, kiên trì đến cùng, nhất định sẽ có ngày muội thoát khỏi cảnh khốn cùng này."
Tại sao Tiểu Nhã tỷ tỷ lại c h ế t chứ?
Ta ra sức giặt giũ, tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn xung quanh tìm Giang ma ma, bất giác đã đứng thẳng người dậy.
Ta muốn hỏi bà ta, Tiểu Nhã tỷ tỷ c h ế t như thế nào, tại sao lại đốt chăn đệm của tỷ ấy.
Nhưng Phân Ngọc tỷ tỷ đã ngăn ta lại, bịt miệng ta, liên tục lắc đầu.
Hốc mắt nàng ta đỏ hoe, ta không dám hỏi nữa.
Sau này, Phân Ngọc tỷ tỷ nói cho ta biết, Ngô công công - lão già hoạn quan kia, từ lâu đã để ý Tiểu Nhã tỷ tỷ.
Tiểu Nhã tỷ tỷ không muốn phục tùng hắn, hắn liền điều tỷ ấy đến chỗ giặt giũ.
Nhưng tỷ ấy vẫn không thoát khỏi nanh vuốt của hắn, vô số đêm, tỷ ấy bị người ta đưa đến phòng Ngô công công, bị hắn lăng nhục.
Ta bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nhớ lại rất nhiều đêm, có tiểu thái giám đến gõ cửa, gọi Tiểu Nhã tỷ tỷ ra ngoài.
Mỗi lần như vậy, sắc mặt Tiểu Nhã tỷ tỷ đều trắng bệch, cằm mím chặt.
Nhưng tỷ ấy vẫn mỉm cười với ta, nói tỷ ấy đi một lát sẽ quay lại, bảo ta ngủ trước đi.
Tất cả các tỷ tỷ ở chung phòng đều biết, chỉ có ta là đứa ngốc, ngây ngô không hiểu chuyện.
Nhưng biết được thì có thể làm gì chứ, tất cả mọi người đều nhỏ bé yếu đuối như nhau, Tiểu Nhã tỷ tỷ bị hành hạ đến c h ế t, lúc tỷ ấy đập đầu tự tử trong phòng Ngô công công, không ai có thể cứu được tỷ ấy.
Lúc đó, ta đột nhiên hiểu ra một đạo lý, người ta là d.a.o thớt, mình là cá thịt, khi còn yếu đuối, không ai có quyền lựa chọn.
Ta cũng muộn màng nhận ra, Chu Ngạn càng hiểu rõ đạo lý này hơn, khát vọng quyền lực của hắn, có lẽ bắt đầu từ khi Chu gia sụp đổ, ngày càng mãnh liệt.
Năm đó ta mười bốn tuổi, sau ba năm giặt giũ, cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp nạn này.
Chu Ngạn được vương gia thưởng thức, đưa ta ra khỏi chỗ giặt giũ.
Hiện tại ta đang làm việc ở viện của Đào thị - An vương phi, là một nha hoàn bên cạnh nàng ấy.
An vương phi hơn ta mười tuổi, tính tình rất nghiêm khắc, không cho phép người khác có nửa điểm sai sót.
Đến đây ta mới biết, thì ra nữ nhân bên cạnh vương gia nhiều như vậy.
Không chỉ có Như phu nhân, còn có Đặng di nương, Tần di nương...
Có chim oanh chim én, đương nhiên cũng có thiếu niên xinh đẹp như ngọc, đều là tuyệt sắc giai nhân.
Ngay cả bản thân hắn cũng là người tuấn tú lịch lãm, chính là thời kỳ tráng niên, phong độ ngời ngời.
An vương gia yêu thích mỹ nhân, ai ai cũng biết.
"Mỹ nhân" này không phải là "mỹ nhân" kia, không quan tâm đến điều gì khác, chỉ cần dung mạo xinh đẹp, hắn đều yêu thích.
Nhưng hắn lại rất kén chọn, ánh mắt cực cao, cho nên những người có thể xuất hiện bên cạnh hắn, cho dù là sủng quan hay ái thiếp, đều xứng đáng với hai chữ "tuyệt diệu".
Tâm tính Đào thị nghiêm nghị, nhưng khi nghe nói ta là muội muội của Trường An, tuổi còn nhỏ, liền dặn dò ma ma bên cạnh quan tâm chăm sóc ta nhiều hơn.
Hành động của nàng ấy rất kỳ lạ, thoạt nhìn là nữ nhân độ lượng, đối xử với các mỹ thiếp bên cạnh vương gia đều rất tốt, duy chỉ có thái giám bên cạnh hắn, nàng ấy lại vô cùng chán ghét.
Đặc biệt là tiểu thái giám tên Quyền Tư hầu hạ trong thư phòng, tuổi còn nhỏ hơn Chu Ngạn ba tuổi, môi son răng trắng, vô cùng xinh đẹp.
Mỗi lần nhắc đến hắn, Đào thị đều lộ vẻ chán ghét tột độ.
Nhưng Trường An thì khác, cũng là thái giám, nhưng thái độ của nàng ấy đối với hắn lại hòa nhã hơn rất nhiều.
Cho đến một lần, ta nghe theo phân phó của nàng ấy, đi đưa bánh ngọt cho vương gia.
Trong viện hoa đào nở rộ, cành lá sum suê, dưới gốc cây được dựng một tấm bình phong trắng tinh, có một mỹ nhân đứng sau bình phong, dáng người thướt tha, eo thon như liễu.
Vương gia đang vẽ tranh, đương nhiên là vẽ -
Bình phong che khuất eo thon, như ẩn như hiện mỹ nhân.
An vương Tiêu Cẩn Du mặc áo trắng, vẻ mặt chăm chú, phong thái nho nhã, tuấn tú lịch lãm.
Chu Ngạn đứng bên cạnh, cúi người thì thầm vào tai hắn, cũng là một thân ảnh như ngọc, vô cùng nổi bật.
Tóc búi cao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng... Từ nhỏ ta đã biết A Ngạn ca ca tuấn tú phi phàm, sau vài năm, phong thái thiếu niên càng thêm phần rực rỡ.
Mặc dù đã bị tịnh thân, nhưng hắn vẫn khác biệt so với những thái giám khác.
Lông mày hắn rậm, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói trầm ấm, thậm chí còn có cả yết hầu.
Lúc trở thành thái giám, hắn kỳ thật đã phát dục hoàn toàn, là một thiếu niên cường tráng.
Hơn nữa, hắn từ nhỏ đã tập võ, thân hình vạm vỡ, nếu không nói ra, ai cũng không thể ngờ được hắn là thái giám.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT