Thời gian trôi qua thật nhanh, khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Bây giờ hắn đã ba mươi tuổi, vậy mà lại uất ức nghẹn ngào nói: "Muội đừng có mà đổ oan ức nữa."
Lại đổ oan ta.
Nghĩ đến lần bị đổ oan kia, nỗi uất ức hắn phải chịu đựng vẫn còn giấu kín trong lòng, cho nên oán giận mới cũ, cùng lúc ùa về trong lòng, vậy mà hắn lại đỏ hoe mắt.
Ta bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Chu Ngạn bất đắc dĩ, tiến lên ôm lấy eo ta, ghé sát vào tai ta u oán nói: "Kiệm Kiệm, sao ta lại sợ muội như vậy chứ, ta nhớ lúc nhỏ rõ ràng là muội rất sợ ta, bây giờ hoàn toàn trái ngược rồi, chỉ cần một ánh mắt của muội cũng có thể khiến ta lo lắng bất an, không được yên ổn."
Ta ôm lấy cổ hắn, nhìn hắn cười nói: "Chu đại nhân, phong thủy luân chuyển, lúc trước huynh bắt nạt ta, có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?"
Hắn mỉm cười, xoa đầu ta, trong mắt tràn đầy yêu thương, sáng rực rỡ: "Chưa từng nghĩ tới, tên nhóc thối kia, ta cũng rất muốn đánh hắn ta một trận, sao lại nỡ lòng nào bắt nạt tức phụ của mình chứ."
Chạm trán nhau, cả ta và hắn đều không nhịn được cười.
Cười xong, ta lại hỏi hắn một vấn đề mà ta vẫn luôn không dám hỏi: "Sở Sở bây giờ đang ở đâu?"
Nụ cười trong mắt Chu Ngạn cứng đờ, ẩn giấu hàn ý lạnh lẽo, nhưng rất nhanh liền biến mất, ôn nhu nhìn ta: "Quan tâm đến nàng ta làm gì, năm đó nếu không phải nhà nàng ta cấu kết với thái giám khai thác mỏ tư, sau khi chuyện bại lộ, Giang Xuân lại muốn diệt khẩu, liên lụy đến nhà chúng ta."
"Kiệm Kiệm, nếu không có biến cố kia, năm sau cha sẽ được thăng quan tiến chức, chuyển đến kinh thành, đến lúc đó ta sẽ thi đỗ công danh, hoặc là ra sa trường, chờ muội cập kê chúng ta sẽ thành thân, giống như nam nữ bình thường trên thế gian này, chúng ta sẽ sống hạnh phúc, sinh con đẻ cái."
"Kiệm Kiệm, muội không biết ta hận bọn họ bao nhiêu đâu."
Ngón tay đeo nhẫn ngọc của hắn chạm vào mặt ta, cảm giác lạnh lẽo, khiến ta không khỏi giật mình, nắm lấy tay hắn.
"Chu Ngạn, có lẽ lúc đó, người huynh cưới sẽ là Sở Sở."
"Không đâu."
Ánh mắt Chu Ngạn sâu thẳm, như dòng sông ngầm chảy xiết, cảm xúc cuồn cuộn: "Cho dù không có biến cố kia, nàng ta cũng vĩnh viễn không thể nào sánh bằng muội, Tần Kiệm chỉ có một, độc nhất vô nhị."
Ta không khỏi rơi nước mắt, hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Cho nên, huynh đã g i ế t nàng ta sao?"
Thủ đoạn tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt của Chu Ngạn, ta vẫn luôn biết rõ.
Lúc trước ở An vương phủ, ta đã biết rồi, chỉ là lúc đó chúng ta đều bị thù hận che mờ mắt.
Chuyện hắn làm, cho dù có tàn nhẫn, ta cũng chưa từng thương xót.
Thế đạo vốn dĩ là như vậy, cá lớn nuốt cá bé mà thôi, người khác cũng chưa từng đối xử nhân từ với chúng ta.
Có lẽ là những ngày tháng bình dị ấm áp ở Tiền Đường, đã khơi dậy sự dịu dàng ẩn giấu trong lòng ta.
Nghe nói Sở Sở có thể đã c h ế t trong tay hắn, trong lòng ta vẫn run lên.
Chu Ngạn cười lạnh một tiếng: "G i ế t nàng ta thì quá tiện cho nàng ta rồi, nàng ta đương nhiên là không thể c h ế t được, lúc trước nàng ta đã gây chia rẽ chúng ta, khiến muội rời xa ta, ta đương nhiên phải giữ mạng nàng ta để chờ ngày đối chất với muội."
Trong phủ Đề đốc, không chỉ có mật thất, còn có địa lao âm u.
Không biết Sở Sở bị nhốt ở đây bao lâu rồi, không thấy ánh mặt trời, tiều tụy như quỷ.
Nàng ta rất gầy, bộ quần áo rộng thùng thình khoác trên người, chỉ còn lại bộ xương khô.
Làn da trắng bệch, là màu trắng bệnh tật do quanh năm suốt tháng không được nhìn thấy ánh mặt trời, không có chút huyết sắc nào.
Mái tóc cũng điểm bạc, hốc mắt sâu hoắm, gò má cao nhô, đôi mắt đờ đẫn như cá c h ế t, không có chút sinh khí.
Chu Ngạn không dùng hình với nàng ta, hắn không làm gì cả, chỉ nhốt nàng ta vào địa lao tối tăm.
Ngày ngày làm bạn với chuột gián, trong căn phòng giam rộng lớn, chỉ có một mình nàng ta.
Sự tra tấn về tinh thần đủ để khiến người ta phát điên.
Ngọn đuốc trong địa lao bập bùng, ta nhìn thấy nàng ta đang nhai cái gì đó trong miệng, động tác cứng nhắc, giống như một con quỷ dữ tợn.
Sau đó nhìn kỹ lại, thì ra nàng ta đang ăn gián.
Ta thấy buồn nôn, liên tục lùi về sau mấy bước.
Nàng ta bị ánh lửa chiếu vào mắt, sau khi nhìn rõ người đến, bỗng nhiên lao về phía ta, cách song sắt, liều mạng lay động.
"Ta sai rồi, ta sai rồi, ta lừa ngươi, là ta ghen ghét, muốn thay thế vị trí của ngươi, ba năm ở kinh thành, ta và đại nhân rất ít khi gặp mặt, vết thương trên cánh tay là do ta tự mình làm ra, chuyện qua đêm ở phòng đại nhân cũng là giả, mỗi ngày hắn ta đều vào cung từ sáng sớm, lúc đó căn bản không có ở trong phòng, ta canh đúng thời gian cố ý làm vậy..."
Nàng ta nói rất nhanh, lúc nói chuyện rất kích động, nhưng giọng nói lại khàn đặc.
Đôi mắt nhìn chằm chằm người ta, hành động điên cuồng.
Quả nhiên, sau khi nói xong, nàng ta thờ thờ thẫn thẫn xoay người, vẻ mặt đờ đẫn, lại tiếp tục ăn gián.
Lại quản địa lao nói: "Phu nhân đừng sợ, nữ nhân này đã phát điên rồi, chỉ cần có người đến, nàng ta sẽ lập tức chạy tới nói nhăng nói cuội."
Ta đưa Sở Sở đến Tiền Đường.
Đối với chuyện này, Chu Ngạn không tỏ rõ ý kiến.
Lúc này hắn đang thay y phục, thay một bộ mãng bào màu đen thêu chỉ vàng, vai rộng eo thon, dáng người cao ráo.
Hắn nhướng mày, đáy mắt tràn đầy vẻ phức tạp: "Phu nhân, không cần phải có lòng dạ Bồ Tát như vậy."
Ta chỉnh sửa lại vạt áo cho hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta không chỉ muốn có lòng dạ Bồ Tát, còn muốn mời Bồ Tát về phủ."
Lập Phật đường trong phủ, thờ phụng Quan Âm Bồ Tát, là tập tục từ xưa của Chu gia ở phủ Vũ Định.
Chu bá mẫu và Lý ma ma đều là người tin Phật.
Nhưng Chu Ngạn lại véo véo mặt ta, cười nói: "Ta không tin những thứ này, phu nhân vui là được rồi."
Nói xong, hắn lại ghé sát vào tai ta, cười khẽ: "Tử chi lạc tức dữ chi lạc dã."
Mặt ta đỏ bừng, câu nói riêng tư nơi khuê phòng này, lại bị hắn đường hoàng nói ra vào ban ngày ban mặt.
Ta tức giận đánh hắn một cái.
Hắn nắm lấy tay ta, nhịn không được cười: "Được rồi, ta phải vào cung rồi, hôm nay có vụ án, chắc là phải rất muộn mới về."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT