Chương 6
Yêu nhau tám năm, tỉnh mộng trong một buổi sớm.
Chấm dứt một mối quan hệ lâu dài chẳng dễ dàng. Khó không chỉ vì phải cắt đứt mọi thứ từ tâm trí mà còn vì những ràng buộc kéo dài về sau: đổi số điện thoại, đổi nhà, cắt đứt những mối quan hệ bạn bè liên quan.
Nhưng đến giờ, dù ghét rắc rối thế nào, Hà Lạc Tri vẫn phải đối mặt với tất cả. Anh chẳng còn cách nào khác ngoài xử lý từng việc một.
Suốt thời gian dài sau đó, Hà Lạc Tri chìm trong mớ phiền phức. Cả thế giới chỉ toàn những điều khiến người ta mệt mỏi.
So với nỗi đau đớn rõ rệt của Chu Mộc Nghiêu, sự bình tĩnh của Hà Lạc Tri làm người khác cảm thấy anh thật lạnh lùng. Anh lặng lẽ dọn ra khỏi căn nhà thuê, chỉ mang theo đồ dùng cá nhân và vài bộ quần áo, giống như đang đi công tác.
Chu Mộc Nghiêu cố gắng tìm gặp anh, đến nơi làm việc, rồi cả nhà Hà Lạc Tri. Nhưng Hà Lạc Tri không hề trốn tránh, cũng không hề dao động. Cho dù Chu Mộc Nghiêu có khóc lóc, cầu xin hay chân thành hối hận, anh chưa từng nói một lời tha thứ.
Tám năm qua, Hà Lạc Tri luôn chiều chuộng, nhường nhịn Chu Mộc Nghiêu, luôn sẵn sàng dỗ dành để cậu vui.
Nhưng cuối cùng, không phải lỗi lầm nào cũng có thể tha thứ.
"Chú ý vào!" Tiếng hét của Hà Kỳ từ phòng khách vang lên, làm Hà Lạc Tri giật mình.
Hà Kỳ bấm lại giai điệu, chỉnh lại nhịp, rồi tự mình chơi mẫu một lần nữa.
Một cô gái nhỏ đứng bên cạnh chiếc đàn piano, vừa lắng nghe nhịp điệu của Hà Kỳ vừa luyện thanh.
"Mở cổ họng ra nào!"
"Đưa âm thanh lên cao hơn, từ vòm miệng!"
"Đừng cọ xát giọng, dùng ít giọng thật hơn, tốt lắm!"
Giọng của Hà Kỳ vang lên rõ ràng trong từng giai điệu, còn Hà Lạc Tri thì ngồi dựa lưng vào ghế sofa, ôm hờ một chiếc gối trong tay.
Học trò của Hà Kỳ là một cô bé khiếm thị, vì nhà ở gần nên Hà Kỳ bảo cô bé đến nhà học, không cần phải ra phòng dạy. Bà đã dạy cô bé này suốt hai năm, và có vẻ nghiêm khắc hơn so với những học sinh khác. Hà Lạc Tri từng một lần về nhà đúng lúc Hà Kỳ mắng cô bé đến bật khóc.
Nhưng sau khi mắng, anh lại lấy bánh nhỏ ra cho cô bé ăn.
Hà Lạc Tri từ nhỏ đã quen với âm thanh của những buổi dạy học của Hà Kỳ – tiếng đàn, tiếng hát, và cả giọng chỉ dẫn của bà. Khi còn bé, vào những kỳ nghỉ, vì Hà Kỳ không yên tâm để Hà Lạc Tri ở nhà một mình nên luôn mang anh theo khi đi dạy, hoặc cho học trò đến học tại nhà. Những lúc rảnh rỗi, Hà Lạc Tri lại ngủ, và những giai điệu ấy, dù cao vút, thậm chí có khi sắc nhọn, vẫn khiến cậu bé Hà Lạc Tri cảm thấy dễ chịu mà dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ mơ màng về thời thơ ấu, Hà Lạc Tri thấy mình được Hà Kỳ bế lên đùi sau mỗi buổi dạy, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán.
Khi đó, Hà Lạc Tri rất thích nằm ngủ trong lòng mẹ, nghe mẹ hát hoặc nói chuyện với người khác. Âm thanh đó chẳng hề khiến cậu thấy ồn ào, trái lại, nó còn khiến cậu cảm thấy an toàn.
Thực ra, khi Hà Lạc Tri còn bé đến mức được bế ngủ, Hà Kỳ chưa bắt đầu dạy học, nhưng cậu vẫn thường mơ về những điều đó. Có lẽ, con người ta luôn có xu hướng gắn kết những điều quen thuộc lại với nhau, rồi dần dần tạo nên một ký ức sống động, trở thành cội nguồn của cảm giác hạnh phúc ban đầu trong cuộc đời.
"Anh trai đi rồi à?" Cô bé khẽ hỏi.
"Đang ngủ mà." Hà Kỳ cũng nhẹ nhàng trả lời.
Hà Lạc Tri mơ màng cảm thấy có một tấm chăn mỏng được ai đó nhẹ nhàng đắp lên người, và một bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt anh.
"Hết giờ học rồi ạ?" Hà Lạc Tri không mở mắt, lẩm bẩm hỏi.
Hà Kỳ "ừ" một tiếng, nói: "Ngủ đi."
"Có mấy anh trai thế?" Hà Lạc Tri nghe tiếng cô bé hỏi.
"Chỉ có một thôi." Hà Kỳ trả lời.
Hà Lạc Tri ngủ chập chờn, đến khi tỉnh hẳn thì cô bé đã được người nhà đón về, chỉ còn anh và Hà Kỳ ở nhà. Hà Kỳ ngồi không xa, tóc được kẹp gọn gàng, đang ngồi khâu một chiếc váy.
Hà Lạc Tri không động đậy, chỉ nhìn mẹ một lúc rồi thẫn thờ.
"Mẹ à."
"Ừ, mẹ đây." Hà Kỳ trả lời.
Hà Lạc Tri khẽ cười, ngồi dậy vươn vai, hỏi: "Con ngủ lâu lắm rồi hả?"
"Hơn một tiếng thôi." Hà Kỳ cắn đứt sợi chỉ, đặt kim trở lại hộp, hỏi anh: "Dạo này con ngủ không ngon à?"
Hà Lạc Tri không trả lời, chỉ nói: "Ngủ ở nhà vẫn là thoải mái nhất."
Hà Kỳ bảo: "Vậy thì con dọn về nhà ở đi."
"Xa quá." Hà Lạc Tri trả lời: "Đi làm phải mất cả tiếng."
"Con cứ ở khách sạn mãi cũng bất tiện quá."
Hà Lạc Tri chỉ "ừ" một tiếng rồi nói: "Con đang tìm chỗ ở."
Hiện giờ Hà Lạc Tri tạm thời chuyển ra ngoài, nhưng vẫn chưa có chỗ ở ổn định. Công ty có ký túc xá cho nhân viên, đã thuê một căn hộ lớn cho mấy người ở xa cùng ở, còn một phòng trống, nhưng Hà Lạc Tri không muốn vào đó.
Anh cũng chưa nói với đồng nghiệp chuyện đã chia tay người yêu, và anh cũng không thích ở trong môi trường tập thể. Với chức vụ hiện tại, sống chung với các nhân viên khác chắc chắn sẽ khiến họ cảm thấy không thoải mái.
Khu vực gần công ty toàn nhà cũ, nhà mới thì ít, Hà Lạc Tri vẫn chưa tìm được chỗ ưng ý nên hơn nửa tháng nay đành ở khách sạn.
"Mua luôn một căn nhà đi." Hà Kỳ bảo.
"Để sau đi." Hà Lạc Tri trả lời: "Con lười đi xem nhà lắm."
Trước đây, khi Hà Lạc Tri còn yêu xa với Chu Mộc Nghiêu, vì không chắc cậu ấy có thể chuyển về hay không, và nếu chuyển về thì làm ở đâu cũng chưa rõ, nên anh chưa mua nhà. Giờ thì không cần phải nghĩ đến những chuyện đó nữa, nhưng Hà Lạc Tri lại chẳng có tâm trạng quan tâm.
"Mẹ đang nói đến chuyện của con với Tiểu Hắc." Hà Kỳ bất ngờ đổi đề tài. Hà Lạc Tri theo phản xạ nhìn mẹ.
"Giờ còn làm hoà được không?" Hà Kỳ hỏi thẳng.
Hà Lạc Tri không nghĩ ngợi, trả lời gọn lỏn: "Không được."
"Thì cũng đúng thôi." Hà Kỳ dường như không có gì thêm để nói, xoè chiếc váy vừa thu gọn phần eo ra cho Lạc Tri xem, tự hào khoe: "Nhìn xem, mẹ may đẹp không."
"Cậu ấy còn tìm mẹ hàng ngày không?" Lạc Tri hỏi.
"Ừ, ngày nào cũng tìm." Hà Kỳ trả lời: "Muốn mẹ giúp nó ư."
Hà Lạc Tri không hỏi thêm Hà Kỳ đã trả lời sao, vì chẳng cần phải hỏi. Hà Lạc Tri hiểu Hà Kỳ quá rõ, lớn lên trong tình yêu vô điều kiện của mẹ, Hà Kỳ luôn theo bản năng mà làm theo điều mình thấy đúng.
"Mẹ bảo nó để con yên tĩnh một thời gian, đừng có mà tìm con nữa." Hà Kỳ vừa gấp váy vừa nói.
Những ngày này, Chu Mộc Nghiêu không còn liên tục gọi cho Hà Lạc Tri như trước, khiến Lạc Tri có hơi thời gian thở. Thực ra, Lạc Tri cũng không biết nên đối diện với Chu Mộc Nghiêu thế nào, mỗi lần thấy cậu chờ dưới công ty, Lạc Tri đều cảm thấy không biết nói gì nữa.
Có lẽ theo thời gian, Chu Mộc Nghiêu dần nhận ra rằng Lạc Tri thật sự không có ý định tha thứ. Cậu bắt đầu sợ hãi hơn, càng hoảng loạn khi nhận ra mình đang mất đi Hà Lạc Tri. Chu Mộc Nghiêu làm mọi cách để níu kéo.
Cảm xúc của Hà Lạc Tri dần nguội lạnh, không còn giận dữ nữa, chỉ là một sự trống rỗng. Có lẽ ngay trong đêm say rượu ấy, tình cảm suốt tám năm của Hà Lạc Tri đã vỡ vụn.
Hà Kỳ nấu cho anh vài món, nhưng Hà Lạc Tri ăn lắt nhắt, đau răng.
"Con nên nhổ răng sớm đi, không sớm thì muộn cũng phải làm thôi." Trước khi Hà Lạc Tri về, Hà Kỳ nhắc.
Hà Lạc Tri nhăn nhó dạ một tiếng.
"Nhổ sớm thì khỏe sớm." Hà Kỳ khuyên: "Đừng kéo dài nữa."
"Con biết rồi." Hà Lạc Tri trả lời.
"Về nghỉ ngơi đi, mai còn đi làm. Ăn uống đàng hoàng, ngủ đủ giấc, chuyện gì rồi cũng qua thôi, đừng để gầy hơn nữa." Hà Kỳ đưa tay xoa mặt Hà Lạc Tri, dặn dò.
"Không sao đâu." Hà Lạc Tri cười trả lời.
Cái răng ấy anh để lâu rồi mà không nhổ.
Sau đó một thời gian, Hà Lạc Tri lao đầu vào công việc, làm thêm giờ, đi công tác liên tục. Anh cắt đứt gần như tất cả các mối quan hệ xã hội, không gặp gỡ bạn bè.
Hà Lạc Tri và Chu Mộc Nghiêu đã gắn bó suốt bao năm, cuộc sống của cả hai quấn lấy nhau. Bạn bè đều là chung, ai nấy cũng từng chứng kiến hành trình tám năm của họ, giờ đều cảm thấy tiếc nuối. Họ liên lạc với Hà Lạc Tri, có người đứng về phía Chu Mộc Nghiêu, có người cố tạo cơ hội để hai người gặp lại nhau.
Nhưng Hà Lạc Tri đều từ chối với lý do bận việc, cứ thế dần dần chẳng ai còn tìm đến nữa.
Vừa đi công tác về, Hà Lạc Tri đang thu dọn đồ đạc thì điện thoại reo.
Nhìn qua màn hình, người gọi đến là "Hàn Phương Trì".
Hà Lạc Tri hơi ngạc nhiên, rồi nhấc máy.
"Lạc Tri?" Hàn Phương Trì lên tiếng trước, giọng hơi cao, nghe khá thân quen.
"Phương Trì."
"Đang làm gì đấy?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Vừa đi công tác về, đang dọn đồ, lộn xộn cả lên." Hà Lạc Tri trả lời.
Giọng Hàn Phương Trì nghe vẫn bình thường, không có gì thay đổi: "Mai qua ăn cơm không?"
Hà Lạc Tri ngớ người rồi chợt nhớ Hàn Phương Trì chắc vừa mới chuyển nhà.
Hàn Phương Trì đã mua nhà và sửa sang xong xuôi cả năm trời nhưng để trống mãi. Khi nhà đang sửa, Hà Lạc Tri có tặng một bộ sofa, nhờ bạn thiết kế riêng, giá quen biết mà cũng gần hai chục triệu.
Lần đó, Hàn Phương Trì gọi điện, Chu Mộc Nghiêu bắt máy, vừa chơi game vừa nói: "Sofa gì? Tôi không biết."
Hàn Phương Trì chỉ nói: "Cho Lạc Tri nghe máy đi."
Há Lạc Tri ngồi ngay bên cạnh, ghé đầu qua nói: "Có gì đâu, chút quà thôi."
Đã hơn một năm trôi qua từ đó.
Hà Lạc Tri trả lời: "Mới chuyển à? Chúc mừng chúc mừng."
"Vừa dọn vào, mai mời mọi người qua ăn cơm, cậu có đến không?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Tôi chắc không đến được, vừa về đã thấy mệt, mai còn phải làm thêm." Hà Lạc Tri cười nói: "Mấy cậu cứ chơi vui nhé."
Hàn Phương Trì trả lời lại một tiếng "Ừ", nhưng cũng không ép thêm: "Tôi biết cậu không thể đến được."
Trong tình huống này, dĩ nhiên Hà Lạc Tri không thể đi. Dù Chu Mộc Nghiêu có đi hay không, Hà Lạc Tri chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của mọi câu chuyện.
Hà Lạc Tri chỉ cười, không nói thêm gì.
"Vậy hôm khác cậu đến chơi riêng nhé." Hàn Phương Trì đề nghị.
Hà Lạc Tri bèn trả lời: "Được thôi."
Sau khi cúp máy, Hà Lạc Tri vẫn giữ nguyên tư thế, mắt nhìn chăm chăm lên một góc trần nhà mà đầu óc thì trống rỗng.
Anh thường hay ngẩn ngơ như vậy.
Nếu là trước đây, khi Hàn Phương Trì mời ăn tối chắc chắn Hà Lạc Tri sẽ đi ngay. Nhưng bây giờ anh không muốn tham gia bất kỳ buổi tụ tập nào, càng không muốn liên hệ với những người có dính dáng đến Chu Mộc Nghiêu.
Không phải vì anh không còn tình cảm, chỉ là anh không muốn bị ai khuyên nhủ làm hòa. Trong mắt người khác, tám năm tình cảm chấm dứt thật đáng tiếc nên ai cũng muốn khuyên. Con người mà, thường khuyên hàn gắn chứ mấy ai khuyên chia tay.
Nhưng với Hà Lạc Tri lúc này, những điều đó quá phiền phức.
Không đến buổi tụ họp của Hàn Phương Trì cũng có nghĩa là chẳng ai có thể lôi kéo Hà Lạc Tri ra ngoài được nữa.
Chu Mộc Nghiêu trở nên cô độc, không ai có thể giúp cậu.
Cậu không biết Hà Lạc Tri đang sống ở đâu, ngoài công ty ra, chẳng còn nơi nào có thể gặp anh.
Một lần nữa, Chu Mộc Nghiêu đứng dưới công ty đợi Hà Lạc Tri, cuối cùng cũng được ngồi vào xe anh. Nhưng Hà Lạc Tri không nói một lời, dù Chu Mộc Nghiêu nói gì đi nữa, anh vẫn làm như không nghe thấy.
Chu Mộc Nghiêu mắt đỏ hoe, trách Hà Lạc Tri quá tàn nhẫn.
Hà Lạc Tri vẫn im lặng.
Chu Mộc Nghiêu trông vô cùng mệt mỏi, không còn chút dáng vẻ tươi tắn như trước.
Cuối cùng, Hà Lạc Tri cũng không nói lời nào. Khi Chu Mộc Nghiêu xuống xe, anh lập tức lái đi, nhìn hình bóng cao lớn của cậu trong gương hậu nhỏ dần, nhỏ dần, đến khi khuất hẳn. Trong khoảnh khắc ấy, Hà Lạc Tri bất giác cảm thấy, có lẽ anh thực sự tàn nhẫn. Tám năm yêu đương, nói cắt là cắt, cuộc sống vẫn tiếp diễn bình thường, không thấy kiệt sức, chỉ là anh gầy đi một chút.
Tối hôm đó, không rõ vì lý do gì, Hà Lạc Tri lại lên cơn sốt nhẹ.
Anh không biết mình có phải bị cảm hay không, nên cũng chẳng uống thuốc. Nằm trên giường khách sạn, đầu óc mơ màng của Hà Lạc Tri cứ mãi quay cuồng với những hình ảnh về Chu Mộc Nghiêu.
Từ lúc Chu Mộc Nghiêu còn là sinh viên năm nhất, họ đã cùng nhau trưởng thành.
Chiều nay, khi Chu Mộc Nghiêu bước xuống xe, nét mặt u sầu của cậu vẫn in đậm trong tâm trí Hà Lạc Tri. Anh vẫn thấy xót xa, vì dù sao đó cũng là Tiểu Hắc, và những gì anh từng trao đi đều là thật lòng.
Hà Lạc Tri thầm nghĩ: "Mình đúng là tàn nhẫn thật."
Thái dương của anh giật từng nhịp như thể ai đó đang kéo căng một sợi dây, không biết khi nào sẽ đứt.
Hà Lạc Tri nhắm mắt, cố gắng điều hòa nhịp thở.
Trong lòng anh tự nhủ, nhưng mình cũng rất, rất buồn.