Chương 45
Hàn Phương Trì vừa về đến nhà, mặt mũi có vẻ mệt mỏi. Ông Hàn nhìn con, khẽ ra hiệu vào trong. Bà Bàng từ ghế salon đứng dậy, lặng lẽ quay về phòng mà không nhìn anh.
Hàn Phương Trì chào bà, nhưng nhận ra giọng bà không bình thường. Anh khẽ hỏi ông Hàn: "Cãi nhau lớn lắm hả? Làm mẹ tức khóc luôn sao?"
"Đừng hỏi nữa." ông Hàn thở dài trả lời.
"Sao thế? Thi không tốt à?"
"Hàn Tri Dao trốn học, đi chơi với con trai, để mẹ con bắt gặp." ông Hàn nói nhỏ: "Mẹ con giận quá, đánh nó rồi."
Hàn Phương Trì ngạc nhiên nhướng mày: "Động tay thật sao?"
Ông Hàn gật đầu: "Bố cản kịp, chỉ đánh vài cái vào tay thôi."
Bà Bàng vốn là người tri thức, làm trong đơn vị văn hóa, tính cách thanh tao, cả đời chưa từng động tay với ai, lại càng không bao giờ đánh con, vì bà cho rằng như thế là thô lỗ. Lần này hẳn là giận quá mất khôn.
Hàn Phương Trì mở cửa phòng Hàn Tri Dao, thấy em gái đang ôm gối ngồi trên giường, đầu vùi vào cánh tay.
"Hôm nay em khóc à?" Hàn Phương Trì ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng hỏi.
Hàn Tri Dao không ngẩng lên, giọng nghẹn ngào: "Anh cút ra ngoài!"
"Nói với ai đấy?" Hàn Phương Trì cầm cây bút trên bàn, gõ nhẹ lên tay hai lần, phát ra tiếng "cạch cạch".
"Cút ra ngoài! Cả anh cũng cút đi!" Hàn Tri Dao khóc lớn hơn.
"Em không thấy mình nói khó nghe à?" Hàn Phương Trì bình tĩnh trả lời lại.
"Anh thì hay lắm! Nhà này chỉ có mình anh giỏi giang thôi!" Hàn Tri Dao ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt, mắt sưng húp: "Đã sinh ra một đứa con xuất sắc như anh rồi, còn sinh em làm gì nữa?"
Hàn Phương Trì cau mày, còn Hàn Tri Dao thì tiếp tục: "Đừng có trừng mắt nhìn em!"
Hàn Phương Trì dùng bút gõ nhẹ lên tay em: "Xin lỗi anh đi."
"Em không xin lỗi! Không bao giờ!" Hàn Tri Dao giật lấy cây bút, ném xuống đất.
Hàn Phương Trì khoanh tay, dựa lưng vào ghế, hỏi: "Hàn Tri Dao, em thất tình à?"
"Anh mới thất tình!" Chu Mộc Nghiêu hét lớn: "Chính anh thất tình!"
"Không thất tình sao cứ như thùng thuốc nổ thế này?" Hàn Phương Trì bình thản nói.
Hàn Tri Dao lại khóc, vùi mặt vào tay, chỉ còn tiếng nấc nghẹn.
Hàn Phương Trì và Hàn Tri Mặc thường không ở nhà, chỉ còn bố mẹ và Hàn Tri Dao. Mỗi khi cãi nhau, ông Hàn đều muốn gọi con trai về giúp ông, nhưng thực ra có gọi về cũng chẳng giúp được gì. Hàn Phương Trì và Hàn Tri Mặc đều không thể dỗ dành được em gái, thành ra chỉ là giải pháp tạm thời.
Bà Bàng thì khỏi nói, Hàn Tri Dao lại không chịu nghe ai, mềm dẻo lẫn cứng rắn đều không ăn thua, nói lý thì càng làm cô phản cảm.
Hàn Phương Trì ngồi đó hỏi mãi mà không nhận được câu trả lời nào, em gái hoàn toàn từ chối giao tiếp.
"Em bình tĩnh lại, rồi anh em mình nói chuyện nhé?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Không muốn nói!" Hàn Tri Dao bực bội trả lời.
"Có chuyện gì anh có thể giúp không?" Hàn Phương Trì kiên nhẫn hỏi tiếp.
"Giúp em đóng cửa lại khi anh ra ngoài." Hàn Tri Dao nói, vẫn úp mặt vào gối.
Hàn Phương Trì bước ra khỏi phòng em gái, chưa kịp vào phòng bà Bàng thì bà đã ra ngoài. Khuôn mặt bà đã được lau sạch sẽ, chỉ còn chiếc mũi vẫn hơi đỏ.
Hàn Phương Trì nói: "Bớt giận đi mẹ, tuổi dậy thì mà."
Bà Bàng chỉ khẽ "ừ", rồi hỏi: "Tối nay con muốn ăn gì? Mẹ nấu cho."
"Con làm cho mẹ ăn thì có." Hàn Phương Trì trả lời.
"Mẹ muốn ăn canh khổ qua, để mẹ hạ hỏa chút." bà nói, rồi lấy khăn giấy chấm mũi: "Không khéo mẹ nghẹn mà chết mất."
"Đừng mà." Hàn Phương Trì xoa lưng mẹ: "Mẹ đừng giận, con làm cho mẹ món gì đó ngon nhé."
Hàn Phương Trì mấy năm nay không còn quá lễ phép như hồi nhỏ nữa, từ khi đi làm thỉnh thoảng hay đùa với mẹ, có khi gọi bà là "chị Bàng" cho vui. Ban đầu bà còn bảo anh không nên như vậy, nhưng sau dần cũng không nói gì nữa.
Bữa tối hôm đó là do Hàn Phương Trì nấu. Trong lúc đang nấu ăn, Hàn Tri Mặc cũng về nhà, cả hai anh em bận rộn trong bếp.
Hàn Tri Mặc nhỏ giọng hỏi: "Giờ đang ở giai đoạn nào rồi anh?"
"Chưa rõ." Hàn Phương Trì suy nghĩ: "Có thể là chiến tranh lạnh, cũng có thể lại nổ ra cãi nhau lần nữa."
"Lần này vì chuyện gì vậy?" Hàn Tri Mặc hỏi.
"Mẹ bắt gặp Hàn Tri Dao trốn học đi chơi với con trai." Hàn Phương Trì vừa gọt khoai tây vừa nói khẽ.
Hàn Tri Mặc trố mắt ngạc nhiên, miệng há hốc, sau một lúc mới thở dài: "Rồi phải làm sao đây..."
"Tối nay em ngủ ở nhà nhé? Nói chuyện với nó, và để ý mẹ, đừng để mẹ đánh nó nữa." Hàn Phương Trì dặn.
Hàn Tri Dao yêu sớm, chuyện này trong nhà đã biết và từng gây ra mâu thuẫn lớn. Nhưng yêu đương ở trường cũng chẳng phải chuyện động trời, Hàn Tri Dao vẫn học rất tốt. Nhưng việc trốn học để đi chơi bên ngoài là khác, tính chất nghiêm trọng hơn nhiều.
Bữa tối, Hàn Tri Dao không xuống ăn, món ăn mang lên phòng cũng không động đến.
Bà Bàng nói rằng thằng con trai kia nhìn chẳng phải đứa tử tế, mặt mày thâm tím, thường xuyên đánh nhau, làm sao mà là học sinh ngoan được.
Hàn Phương Trì bèn trả lời: "Chẳng thể đánh giá như thế. Con hồi học cũng từng đánh nhau đấy thôi."
"Con nhìn nó được không?" Bà Bàng hỏi ngược lại: "Chả giống con gái chút nào, thì đứa con trai tử tế nào lại thích chứ?"
Hàn Phương Trì nhăn mày, Hàn Tri Mặc cũng lên tiếng: "Không thể nói thế, mẹ à."
"Chỉ có nó mới được nói bừa, làm tổn thương người khác không cần suy nghĩ, chỉ cần bản thân nó vui là được." giọng bà Bàng vẫn điềm tĩnh, nhưng nước mắt bất chợt rơi xuống: "Mẹ nói một câu thì lại bảo mẹ không được nói thế, đánh cũng không được, mắng cũng không xong, làm mẹ thế này thì phải làm sao?"
Ông Hàn rút tờ giấy đưa cho bà, dịu dàng khuyên: "Tôi đã nói rồi, sau này để tôi dạy nó, bà đừng bận tâm nữa."
"Nó nghe ông nửa câu à?" Bà Bàng hỏi lại.
Hàn Phương Trì cũng tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ vào lưng mẹ, nói: "Mẹ à, từ nhỏ tính nó đã hơi bướng bỉnh rồi, nhưng đừng để bụng, lớn lên rồi sẽ khác mà."
"Bao giờ mới lớn đây?" Bà Bàng vừa lau nước mắt, vừa than thở: "Mẹ thật sự chẳng thấy chút hy vọng nào cả."
Khi cãi vã, những lời cay đắng tuôn ra không ngừng, từng câu từng chữ đều làm tổn thương nhau. Hàn Tri Mặc học xa nhà, một lần về mất hơn một tiếng, không thể thường xuyên ở bên, còn Hàn Phương Trì thì cũng không dễ dàng gì mà thường xuyên về. Ba người trong nhà đều có nỗi buồn riêng, có lẽ đây là cảnh điển hình của những gia đình có con trong tuổi dậy thì.
Trước khi rời đi, Hàn Phương Trì ghé qua phòng Hàn Tri Mặc, ngồi bên cạnh em một lát. Tri Dao không ăn cơm, cũng chẳng uống nước, im lặng ngồi lì trên giường.
"Nếu có điều gì không muốn nói với bố mẹ, em có thể nói với anh, hoặc với Tri Mặc." Hàn Phương Trì nhẹ nhàng nói.
Tri Dao chẳng nói gì, đầu vẫn cúi gằm.
"Ngẩng đầu lên để anh xem nào." Hàn Phương Trì nói.
Tri Dao từ từ ngẩng đầu lên. Nước mắt đã ngừng chảy nhưng đôi mắt vẫn sưng húp. Hàn Phương Trì đặt tay lên trán cô, may mắn là không bị sốt.
"Anh tin em biết rõ điều gì nên làm, điều gì không nên làm." Hàn Phương Trì nhìn vào mắt cô, giọng nói trầm tĩnh: "Em hiểu điều đó chứ?"
Tri Dao cắn chặt môi, không trả lời lời.
Hàn Phương Trì vuốt nhẹ mái tóc em: "Tối nay ngủ chung với Tri Mặc nhé, nói chuyện với em ấy."
Khi Hàn Phương Trì ra khỏi nhà thì trời đã tối hẳn. Nghĩ đến nước mắt của mẹ lúc chiều, lòng anh vẫn còn nặng nề. Khuôn mặt đầy nước mắt của Tri Dao khiến anh cảm thấy thương cô vô cùng.
Trong gia đình của anh, có lẽ so với những áp lực mà bản thân phải gánh chịu, chuyện Tri Dao yêu sớm cũng chẳng là gì to tát.
Khi Hàn Phương Trì về đến nhà thì đã hơn tám giờ. Anh tắm rửa thay quần áo, rồi nhắn tin cho Tri Dao, bảo có ăn chút gì đó. Kể từ khi đưa Hà Lạc Tri về, anh và cậu vẫn chưa liên lạc lại, điện thoại im lìm, không một tin nhắn từ Hà Lạc Tri.
Hàn Phương Trì bảo Hà Lạc Tri hôm nay cứ thoải mái suy nghĩ, nhưng bây giờ lại lo lắng anh cũng như Tri Dao, không chịu ăn uống. Đang phân vân không biết có nên qua nhà Hà Lạc Tri xem sao, thì tiếng khóa cửa vang lên.
Hà Lạc Tri bước vào với áo thun rộng rãi, quần đùi và dép lê, trên mặt vẫn còn đôi mắt kính, trông cậu như vừa tắm xong, tươi tắn bước vào nhà.
Hàn Phương Trì ngồi trên sofa, bất ngờ nhìn cậu.
Hà Lạc Tri thay dép xong, tay cầm điện thoại, mỉm cười bước đến ngồi xuống cạnh Hàn Phương Trì trên sofa.
"Sao cậu đến đây?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Tớ vừa chạy bộ quanh chung cư cả buổi tối, thấy đèn nhà cậu sáng, về nhà tắm rồi đến đây luôn." Hà Lạc Tri cười trả lời.
Sofa rộng như vậy, nhưng Hà Lạc Tri lại ngồi sát Hàn Phương Trì, hai chân chỉ cách nhau vài phân, cánh tay nếu nhúc nhích một chút là có thể chạm vào đối phương.
"cậu đã ăn tối chưa?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Rồi, tớ tự nấu ở nhà." Hà Lạc Tri trả lời.
Hàn Phương Trì quay đầu nhìn cậu, dường như đang xem nét mặt cậu có chút gì gượng ép không. Nhưng Hà Lạc Tri chỉ ngồi đó, mắt cụp xuống, đôi lông mi cong rợp che một phần ánh nhìn, khóe miệng thoáng một nét mỉm cười.
"Tớ tưởng hôm nay cậu sẽ muốn ở một mình." Hàn Phương Trì nói.
"Đúng là như vậy." Hà Lạc Tri khẽ cười, nhìn anh nói: "Nhưng tớ không cần nhiều thời gian đến thế."
Cậu thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt không có chút gì miễn cưỡng, nói một cách bình thản: "Tớ chỉ cần nghỉ ngơi một lúc thôi."
Cậu nhìn Hàn Phương Trì, thành thật nói: "Hôm nay nhìn thấy Tiểu Hắc, cảm xúc của tớ có chút chấn động hơn dự kiến. Khi nhìn vào mắt cậu ấy... em nhớ lại rất nhiều điều. Em cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ."
Hàn Phương Trì lặng im, đợi cậu nói tiếp.
Hà Lạc Tri khẽ cười: "Nhưng không cần phải nghĩ cả ngày lẫn đêm đâu. Anh lại đẩy thời gian đến tận sáng mai rồi."
Hàn Phương Trì im lặng một lúc, rồi hỏi: "cậu để thừa thời gian cho tớ rồi à?"
"Ừ, nhiều quá rồi." Hà Lạc Tri đứng dậy, cúi xuống nhìn anh, nói đùa: "Tớ sợ sáng mai gặp lại, cậu thật sự tưởng tớ đã nghĩ suốt cả đêm."
"Thế thì sao?"
"Thế nên tớ đến đây, muốn nói với cậu rằng, tầm khoảng bốn giờ rưỡi chiều tớ đã ngủ được một tiếng, sau đó dậy ăn cơm, rồi cứ chạy bộ dưới nhà chờ đèn nhà cậu sáng."
Hà Lạc Tri không hề né tránh ánh mắt của Hàn Phương Trì, nói: "tớ nói xong rồi, giờ về nhé."
Hàn Phương Trì im lặng nãy giờ, chỉ lắng nghe. Bây giờ mà để Hà Lạc Tri nói vài câu rồi về luôn, thì không thể được.
Anh nắm lấy cổ tay cậu, kéo nhẹ, khiến Hà Lạc Tri ngồi trở lại sofa.
"Nói rõ hơn đi." Hàn Phương Trì điềm tĩnh nói: "tớ vẫn chưa hiểu."
"Thế nào mới là rõ ràng chứ?" Hà Lạc Tri bật cười, trong tư thế ngồi hơi lộn xộn, một tay chống vào sofa, đối diện với Hàn Phương Trì, hỏi: "Trước bốn giờ rưỡi nghĩ về quá khứ, sau bốn giờ rưỡi nghĩ về tương lai. Thế được chưa?"
Xem ra vẫn chưa đủ rõ.
Hàn Phương Trì lập tức hỏi: "Ai là người trong tương lai đó?"
Hà Lạc Tri cười, mắt khẽ cụp xuống, im lặng hồi lâu không nói gì.
"Cậu đã nghĩ gì vậy?" Hàn Phương Trì lại hỏi.
Hai người ngồi sát nhau, Hà Lạc Tri ngồi nghiêng, có thể cảm nhận rõ nhịp thở của Hàn Phương Trì. Hàn Phương Trì không nhìn cậu, có lẽ khoảng cách gần như vậy sẽ tạo cảm giác áp lực nếu nhìn thẳng vào mắt nhau. Chỉ có Hà Lạc Tri là không ngại ngần nhìn anh.
"Nghĩ về những điều tớ chưa làm đủ trong quá khứ, và làm thế nào để làm tốt hơn trong tương lai." Ánh mắt cậu rõ ràng chứa đựng sự chân thành.
"Đã nghĩ ra chưa?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Chưa hẳn." Hà Lạc Tri trả lời.
Hàn Phương Trì nói: "Tương lai tớ sẽ cùng cậu nghĩ tiếp."
Hà Lạc Tri khẽ "ừ" một tiếng, rồi mỉm cười: "Được thôi."
Hà Lạc Tri lỡ lời nói vài câu, chẳng mấy chốc mà bị mắc kẹt không về nhà được.
"Cậu suy nghĩ từ trưa đến bây giờ là bốn tiếng." Hàn Phương Trì nhìn đồng hồ trên điện thoại, nói: "Đến năm giờ rưỡi dậy nghĩ tiếp đi, bữa ăn không tính, nhưng cậu vẫn phải ngồi đây đến chín giờ rưỡi."
Hà Lạc Tri không biết nên cười hay khóc: "Cậu tính toán như thế nào vậy?"
"Tớ tính vậy đấy." Hàn Phương Trì trả lời.
Hà Lạc Tri xưa nay không cãi được Hàn Phương Trì, đành gật đầu chịu thua: "Được rồi, được rồi, cứ như cậu nói."
Một lát sau, Hà Lạc Tri hỏi: "Ở nhà sao rồi?"
Hàn Phương Trì trả lời: "Loạn cả lên rồi."
Nói rồi Hàn Phương Trì cầm điện thoại lên kiểm tra xem Hàn Tri Dao có trả lời tin nhắn không.
Vẫn chưa thấy Hàn Tri Dao nhắn lại, trong lòng Hàn Phương Trì không khỏi lo lắng, định mai về nhà xem sao. Dù sao thì tuổi này cũng là tuổi khó chịu, tâm lý dễ dao động.
Nhưng không ngờ, sáng hôm sau chưa kịp về, Hàn Tri Dao đã tới nhà gõ cửa rầm rầm.