Chương 34

Tiểu Khuyên và Hàn Phương Trì đã yêu nhau nhiều năm, từng nghĩ tới chuyện kết hôn. Từ khi chia tay đến giờ, cô chưa hẹn hò thêm ai, thậm chí chẳng muốn nghĩ đến chuyện yêu đương. Gặp gỡ người khác, trong mắt cô, dường như anh vẫn còn đó, cô chưa thể buông bỏ hoàn toàn.

"Anh ấy là người duy nhất mình nghĩ đến mà thấy lòng trống rỗng." Tiểu Khuyên buông lời chua xót.

"Vậy cậu có hối tiếc không?" Hà Lạc Tri hỏi đùa.

"Chắc chắn là có chứ!" Tiểu Khuyên trả lời thật lòng: "Chia tay xong mình khóc suốt, vừa khóc vừa bị mẹ mắng, càng mắng mình càng khóc, cứ thế mãi."

Tiểu Khuyên nói nghe nhẹ nhàng, giọng điệu pha chút phóng đại. Hà Lạc Tri cười nhưng trong lòng anh biết, cô chắc hẳn đã rất đau khổ lúc đó.

"Thời điểm ấy, mình từng nghĩ, nếu anh ấy quay lại tìm mình, mình sẽ không chia tay nữa, cứ thế mà sống, rồi cưới nhau, cũng chỉ là chuyện qua đi nhanh thôi mà." Tiểu Khuyên nhấp một ngụm trà, đặt ly xuống bàn, thở dài, rồi nói với Hà Lạc Tri: "Nhưng anh ấy chẳng bao giờ đến tìm."

Cô vừa cười vừa nói, mắt vẫn đỏ hoe. Hà Lạc Tri nhìn cô gái trước mặt, lòng chợt thấy nhói đau, không biết phải nói gì hơn.

"Mình đến giờ vẫn không rõ, anh ấy không đến tìm mình là vì giận, hay vì thật ra chưa từng quan tâm đến mình." Tiểu Khuyên nói: "Con gái đôi khi suy nghĩ kỳ cục lắm, vừa sợ anh ấy tìm mình, lại sợ anh ấy không tìm."

"Chắc không phải vì không quan tâm đâu." Hà Lạc Tri đoán, dù thật sự anh không biết Hàn Phương Trì nghĩ gì.

"Không có, ngoại trừ lúc chia tay." Tiểu Khuyên cười tự giễu: "Mình biết nói gì bây giờ? Nói sau này nếu anh ấy hỏi mình muốn anh ấy làm gì, mình cũng chẳng nói ra được. Chẳng lẽ mình lại mong anh ấy đừng quá điềm tĩnh, đừng sống theo khuôn khổ, thỉnh thoảng cáu kỉnh với mình sao? Đó cũng không phải là điều mình mong muốn, nhưng mình không thể nào diễn tả chính xác được. Mẹ mình đến giờ vẫn không hiểu nổi mình."

Hà Lạc Tri rót thêm cho cô tách trà, hỏi: "Sau khi chia tay thì sao? Giờ cuộc sống của cậu có phải là điều cậu mong muốn không?"

Tiểu Khuyên suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Mình rất thích."

"Vậy thì đáng giá rồi. Cậu không hề sai, cậu thật sự rất tốt." Hà Lạc Tri mỉm cười với cô: "Cậu có thể thử nói chuyện với Hàn Phương Trì, nếu cậu ấy không trách cậu, thì cậu cũng không cần cảm thấy áy náy. Câuh ấy chắc chắn không trách cậu đâu."

"Cảm ơn cậu, Lạc Tri." Tiểu Khuyên nghiêm túc nói: "Cậu chắc chắn là một người yêu tuyệt vời, Tiểu Hắc thật sự may mắn."

Hà Lạc Tri bật cười, lắc đầu: "Chia tay rồi."

Tiểu Khuyên lập tức trợn tròn mắt.

"Chia tay từ đầu năm rồi." Hà Lạc Tri nói.

Khi nghe Hà Lạc Tri nhắc đến lý do chia tay một cách nhẹ nhàng, mười phút tiếp theo Tiểu Khuyên hoàn toàn quên đi việc mình định nói về bạn trai cũ, chỉ còn lại cảm giác giận dữ.

"Cậu chờ mình giới thiệu cho người tốt hơn!" Tiểu Khuyên giận dữ nói: "mình thật sự nhìn lầm Tiểu Hắc rồi."

Hà Lạc Tri cười: "Không cần đâu, mình độc thân thế này cũng tốt mà!"

"Khi nào cậu muốn yêu lại thì nói mình biết, nhưng đừng để muộn quá." Tiểu Khuyên nhắc nhở: "Muộn rồi là không còn ai đâu đấy."

"Được rồi." Hà Lạc Tri cười khổ: "Chắc chắn rồi."

Năm nay Tiểu Khuyên sẽ đi Châu Âu tiếp tục học, ở một thời gian rồi sẽ lại đi.

Trước khi chia tay, cô hỏi: "Anh ấy giờ có bạn gái hay đang tìm hiểu ai không? Nếu có thì mình không liên lạc nữa, không hay đâu, haha, người yêu cũ mà cứ quay lại liên hệ thì phiền lắm, nghĩ thôi cũng thấy ngộp thở rồi."

"Không có." Hà Lạc Tri nói: "Yên tâm, yên tâm."

"Cậu chắc chắn chứ? Lỡ đâu anh ấy thật sự có rồi, cậu lại không biết." Tiểu Khuyên nói.

"Chắc chắn, mình rất chắc chắn." Hà Lạc Tri khẳng định.

Tiểu Khuyên là cô gái tốt bụng và lịch sự. Từ đầu đến cuối, cô luôn nhấn mạnh rằng Hàn Phương Trì không hề có lỗi gì cả. Cô không oán trách, cũng không nói anh ấy làm gì sai, chỉ bảo mình là người rối rắm, lo sợ sự ràng buộc của hôn nhân, và muốn tự do hơn.

Dù trong mắt Hà Lạc Tri, Hàn Phương Trì là hoàn hảo, nhưng anh cũng hiểu rằng trong bất kỳ mối quan hệ nào, không ai là không có thiếu sót. Ở đây, sự hoàn hảo đó chỉ là cảm nhận của riêng anh, dựa trên sự yêu thích và thiên vị của bản thân. Trên đời này không tồn tại người yêu hoàn hảo tuyệt đối. Hàn Phương Trì không phải, và anh cũng vậy.

"Mình gặp Tiểu Khuyên hôm nay đấy."

Tại bàn ăn trong nhà Hàn Phương Trì, chiếc tủ rượu vốn có đèn cảm ứng tự động đã lâu không còn sáng.

Hà Lạc Tri vừa mua dây đèn mới, ngồi khoanh chân trên sàn nhà, xung quanh là mấy món đồ linh tinh đã được dọn ra từ trong tủ.

Giá trị của một người học kỹ thuật thể hiện rõ nhất là khi nhà có đồ đạc hỏng, anh ta cực kỳ giỏi tháo ra sửa, nhất là thiết bị điện tử.

"Cô ấy sao rồi?" Hàn Phương Trì ngồi trên ghế cạnh bàn ăn, nhìn anh sửa.

"Cô ấy ổn." Hà Lạc Tri nói tiếp: "Bọn mình có nhắc đến cậu."

"Nhắc gì đến mình?" Giọng Hàn Phương Trì nghe có vẻ khá bình thản.

"Nói xấu cậu." Hà Lạc Tri trả lời.

"Cô ấy nói hay cậu nói?" Hàn Phương Trì hỏi.

"Cả hai cùng nói." Hà Lạc Tri vừa cúi đầu gần vào tủ, vừa cố với tới thiết bị cảm ứng bên trong.

"Mình có gì mà xấu để hai người nói thế?" Hàn Phương Trì nhướng mày: "Đưa ví dụ cho mình nghe thử."

"Cậu quá thẳng." Hà Lạc Tri đầu gần như chạm vào bên trong tủ, tay cố gắng với đến thiết bị, nói tiếp: "Không hiểu người khác đang nghĩ gì."

Hàn Phương Trì "ừ" một tiếng.

"Cậu thiếu sự lãng mạn." Hà Lạc Tri nói tiếp: "Cậu nên sáng tạo hơn, thỉnh thoảng tạo bất ngờ cho cô ấy, chứ nếu không làm sao cậu chứng minh mình thích cô ấy được?"

Hàn Phương Trì im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Mình có làm."

"Nhưng cậu làm chưa đủ." Hà Lạc Tri trả lời.

"Ừ." Hàn Phương Trì gật đầu.

"Cậu phải cho cô ấy biết rằng kết hôn sẽ không có gì thay đổi cả. Không muốn có con thì không cần có, không muốn làm gì thì không phải làm." Hà Lạc Tri vừa gỡ thiết bị cảm ứng ra khỏi chỗ, vừa nói: "Dù kết hôn, cô ấy là chính cô ấy trước, chứ không phải là vợ của ai đó."

"Điều đó mình chắc chắn đã làm rồi." Hàn Phương Trì nói.

"Nhưng cậu làm quá rồi." Hà Lạc Tri trả lời: "Nếu chẳng có gì thay đổi, thì cưới để làm gì? Nếu cậu chẳng có nhu cầu gì, thì kết hôn với ai cũng được, vì chẳng ai có thể thỏa mãn nhu cầu mà cậu không có."

"Mình..." Hàn Phương Trì nhìn anh, có vẻ không biết nói gì, cảm giác sao cũng không đúng.

"Chuyển từ một vai trò sang vai trò khác đòi hỏi sự can đảm, cậu chưa đủ tạo ra cảm giác an toàn cho cô ấy." Hà Lạc Tri ngẩng đầu lên nhìn, nói: "Cậu không nên cứ im lặng mãi, hãy tìm hiểu xem người khác cần gì, nếu không hiểu thì cứ hỏi. Dù chỉ là những cảm xúc nhỏ nhặt, cũng nên hỏi ngay. Đừng để tích tụ, đến khi quá nhiều thì không nói ra được nữa."

Khi anh cúi đầu xuống tiếp tục sửa, Hàn Phương Trì đưa tay ra chặn trên mép tủ, trán của Hà Lạc Tri vô tình lướt nhẹ qua mu bàn tay anh.

"Mình có hỏi mấy lần rồi." Hàn Phương Trì nói.

"Rồi sao?" Hà Lạc Tri hỏi.



"Không sao cả." Hàn Phương Trì trả lời.

"Cậu hỏi rồi chỉ nhấn mạnh cảm xúc của cô ấy, nhưng lại không giải quyết được gì. Như thế còn tệ hơn là không hỏi, chỉ khiến cô ấy thêm bất lực thôi." Hà Lạc Tri nói.

Hà Lạc Tri từ nhỏ đã nhạy cảm và tinh tế hơn những người con trai bình thường, lại có sự thấu cảm mạnh mẽ, dễ dàng đặt mình vào vị trí của người khác, nên có lẽ anh hiểu rõ hơn những gì con gái cần.

"Đôi khi cậu cần phải cố gắng một chút." Hà Lạc Tri nhìn tay Hàn Phương Trì đang đặt trên tủ, nói: "Nếu cậu quan tâm, hãy nói ra, đừng cứng miệng."

Ban đầu Hàn Phương Trì còn trả lời lại vài câu, sau đó im lặng, chỉ lắng nghe và thỉnh thoảng nhìn anh.

Khi Hà Lạc Tri sửa xong, quấn dây đèn đã tháo ra, đứng lên dọn đồ đạc trên sàn.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phương Trì, mỉm cười nói: "Những gì mình vừa nói đều là ý của mình, chứ không phải của Tiểu Khuyên đâu.

Hàn Phương Trì vẫn im lặng, như thể đang suy nghĩ điều gì.

"Tớ cũng nghĩ cậu rất, rất tốt, tớ biết cậu không sai, chỉ là... Hai người không hợp nhau thôi." Hà Lạc Tri ngồi xổm xuống, đối diện Hàn Phương Trì, nhìn anh thật sâu: "Tất cả những điều này đều là tớ đoán từ góc nhìn của mình. Tớ không biết mình có đúng không, có thể cậu đã làm rất tốt rồi."

anh nhìn Hàn Phương Trì, dịu dàng nói: "Nhưng trên đời này chẳng có nhiều điều hoàn hảo. Tớ chỉ hy vọng cậu có thể thực sự, thực sự hạnh phúc."

Cuối tuần này, Hàn Phương Trì đã gặp Tiểu Khuyên.

Hà Lạc Tri không hỏi họ đã nói chuyện gì, cũng không hỏi kết quả ra sao, và Hàn Phương Trì cũng không nói gì thêm.

Cuối tuần, Hà Lạc Tri đã đi chơi đánh cầu với Ninh Khải, đội của họ đánh một trận. Sau khi chơi xong, cậu về nhà mẹ, mẹ cậu hỏi: "Phương Trì sao không đến?"

" Tiểu Khuyên về rồi, hai người họ hẹn nhau cuối tuần." Hà Lạc Tri cười trả lời.

"Có phải cô bạn gái trước kia không?" Mẹ cậu hỏi.

"Phải." Hà Lạc Tri trả lời.

Tuần tiếp theo, vào thứ Tư, Hàn Phương Trì và Tiểu Khuyên lại gặp nhau.

Hà Lạc Tri tự ăn cơm tối một mình, sau đó ra ngoài chạy bộ một lát.

Rồi Hàn Phương Trì phải làm việc tăng ca liên tục hai ngày, đến tối thứ Sáu, Hà Lạc Tri về nhà mẹ và ở đó cả cuối tuần, không quay lại nhà.

Sự gần gũi cần được duy trì, nhưng nếu muốn đánh mất nó cũng rất dễ dàng.

Chỉ cần một tuần để phá vỡ thói quen, từ đó chậm rãi thích nghi với một thói quen mới.

Khi Hàn Phương Trì lờ mờ nhận ra dấu ấn của Hà Lạc Tri đang dần nhạt đi trong cuộc sống của mình, thì anh đã không còn được ăn sáng cùng cậu hơn một tuần rồi.

Thay vào đó, trong nhà có thêm nhiều thực phẩm ăn sáng, Hà Lạc Tri giải thích là vì anh phát hiện ra đồ ăn sáng ở căng tin chỗ làm rất ngon, nên từ nay cậu tự lo bữa sáng nhé.

Hàn Phương Trì cũng không còn thường xuyên ăn tối cùng Hà Lạc Tri, vì anh bảo nấu ăn phiền quá, không muốn nấu nữa.

Hàn Phương Trì hỏi: "Tớ nấu, cậu có ăn không?"

Hà Lạc Tri nhắn lại: "Để mai đi, hôm nay tớ ăn ở cơ quan rồi. Mai ăn bò với măng tây nhé, hehe."

Mỗi lần gặp Hà Lạc Tri, Hàn Phương Trì lại cảm thấy Hà Lạc Tri không hề thay đổi, vẫn giữ thái độ, giọng điệu như trước. Chỉ có tần suất gặp nhau ít hơn. Nếu không nói rõ, anhsẽ không để ý việc Hà Lạc Tri không còn rảnh để cùng ăn tối, và buổi tối cũng không còn mặc đồ ở nhà, đi dép lê sang nhà Hàn Phương Trì chơi như trước nữa.

Hà Lạc Tri dường như âm thầm thu hồi mối quan hệ, từ từ xóa đi những dấu vết không hoàn toàn giống tình bạn bình thường.

Hà Lạc Tri vẫn ở đó, vẫn như cũ.

Nhưng có điều gì đó đang mất dần đi một cách vô hình.

Điều này khiến Hàn Phương Trì cảm thấy mơ hồ, lo lắng và bất an, một cảm giác mà anh đã từng trải qua.

Hàn Phương Trì đã từng chứng kiến quá trình Hà Lạc Tri dần trở nên giống một người bạn bình thường trong cuộc sống của mình. Hàn Phương Trì không thể giữ lấy Hà Lạc Tri, cũng không biết làm thế nào để níu giữ.

Lúc đó, Hàn Phương Trì chỉ biết đứng nhìn Hà Lạc Tri rời xa, giống như bây giờ, Hàn Phương Trì cũng cảm nhận rất rõ ràng Hà Lạc Tri đang dần lùi bước khỏi cuộc đời mình.

Điều này khiến Hàn Phương Trì cảm thấy không yên tâm, như thể anh đang bước đi mà không có chỗ nào đặt chân.

Cảm giác bao bọc anh, khiến anh quyến luyến, đang dần biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play